
, cô rùng mình, cảm thấy gò má bỗng chốc nóng ran. Trong lúc không ý thức được hành động của bản thân, cô đã làm một việc vô cùng mất mặt,
nuốt nước miếng “ực” một tiếng. Tuy âm thanh đó không lớn, nhưng căn
phòng quả thực quá đỗi yên tĩnh…
Quả nhiên, Giang Dục Phong hơi
nhíu mày. Nhiếp Lạc Ngôn thầm muốn bóp chết bản thân hàng nghìn hàng vạn lần, ngay sau đó cô lại nghe thấy giọng nói vô cùng thong thả của anh:
“Anh cũng đói rồi”.
Sau một giây chấn động đại não, cô bắt đầu vừa nghĩ về dụng ý của Giang Dục Phong vừa tỉ mỉ quan sát biểu hiện của anh.
Hừm, độ cong của khóe miệng rất bình thường, xem ra không có ý chế giễu. Vậy thì có lẽ anh thực sự cho rằng cô đói tới mức nuốt nước miếng rồi, cô
thấy nhẹ cả người. Anh nói tiếp: “Trong tủ lạnh có khoai tây và trứng
gà, em có thể làm hai suất ăn sáng, một suất không cần bỏ muối tiêu”.
Cô ngây ngô “ừ” một tiếng, sau đó mới phản ứng: “Dựa vào cái gì mà bắt tôi làm chứ?”. Vẫn tưởng như trước kia sao?
“Em không đói sao? Thế việc gì phải nuốt nước miếng lớn tiếng đến vậy?”
Đột nhiên cô chẳng nói được gì, mặt nóng ran, vội vàng đưa ánh mắt đi chỗ
khác, nhưng khi nhìn lên trần nhà cô lại có chút thẫn thờ, sau đó nhanh
chóng học theo bộ dạng của anh nhắm nghiền mắt lại, ương ngạnh đáp: “Mặc kệ tôi!”.
Giang Dục Phong lần này không hề nổi giận, nếu trước
kia mỗi khi cô chống đối lại anh như thế này, anh luôn chẳng khách sáo
gì trả miếng, một chút phong độ cũng không có.
Anh không thèm để ý tới cô, cô cũng chẳng bận tâm tới anh.
Tuy có điều hòa, nhưng dù sao cũng là giữa đông, nằm như thế này quá lâu
rồi nên cũng cảm thấy lạnh. Cô vẫn không kéo chăn, dựa vào đâu mà anh
quen thói coi cô là người hầu kẻ hạ và sai khiến cô chẳng khác nào nô
dịch như thế? Bây giờ đã khác trước, cô và anh đường ai nấy đi từ lâu
rồi… ngoại trừ buổi tối hoang đường hôm qua.
Đúng là hoang
đường! Nhiếp Lạc Ngôn cô tuy không được coi là quá thông minh, nhưng
chưa bao giờ làm việc gì hồ đồ như vậy. Rõ ràng chỉ là một buổi đám bạn
bè cũ tụ tập, tại sao cuối cùng lại tách riêng cùng Giang Dục Phong tụ
họp trên giường thế này? Chắc chắn là do tác hại của rượu! Cô tự an ủi
bản thân, chắc chắn là vậy! Nếu không, có đánh chết thì cả đời này cô
cũng không muốn có bất kỳ sự chung đụng nào với anh.
Nhiếp Lạc
Ngôn nhắm mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối, có chút bi phẫn, lại có
chút hối hận. Chẳng biết sau bao lâu thì bên cạnh có động tĩnh, to nhỏ
một hồi, cô chỉ thấy người nóng ran.
Quả nhiên Tần Thiểu Trân
nói đúng, không nên cưng chiều đàn ông! Nhiếp Lạc Ngôn thầm đắc ý cảm
thán: Cậu thấy đấy, cậu không nghe theo lời sai khiến của người ta, cuối cùng người ta cũng phải tự động chân động tay thôi. Nếu cậu đối đãi với người ta quá tốt, có lẽ sau này sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp, cũng
giống hệt với tình trạng của cô và anh trước đây.
Thế là cô thản nhiên không nói không rằng tiếp tục giả chết, trong lòng không giấu nổi mơ ước nhỏ nhoi, có lẽ chỉ lát nữa thôi Giang Dục Phong sẽ đói tới mức
không chịu nổi và chủ động vào bếp nấu bữa sáng? Cũng có thể anh sẽ nấu
luôn phần của cô? Ảo tưởng trên không phải do tài nấu ăn của Giang Dục
Phong điêu nghệ, có điều có thể khiến anh vào bếp quả thực là cơ hội
nghìn năm có một. Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ, nếu sau khi chia tay mà vẫn được
anh đối xử như vậy, thì khi kể cho Tần Thiểu Trân nghe, mình sẽ đẹp mặt
biết bao!
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, cô chờ hồi lâu, vẫn
không thấy người kia có hành động gì. Có lẽ việc tự đắp chăn đã là hành
động vượt quá giới hạn của anh rồi.
“Em nhất quyết không chịu
dậy làm bữa sáng?”, giọng Giang Dục Phong lại vọng tới với vẻ rất ung
dung. Nhưng việc này có gì phải nhất quyết chứ? Nhiếp Lạc Ngôn phẫn nộ
trong lòng, thầm nói: Tại sao người này đến cả lúc dặn dò người khác làm việc cũng giống như ban ơn vậy?
Rồi cô lạnh lùng “hừ” một tiếng đáp: “Không làm!”, câu trả lời nhát gừng và cô tự cho rằng mình rất có khí thế.
“Được đấy!”, Giang Dục Phong thong thả đáp.
Cô bất giác sững sờ, bởi sáng nào tính khí anh cũng khó chịu, nên mới có
tên tục là “cáu sáng”, xem ra hôm nay quả thực không bình thường.
Anh chậm rãi tiếp lời: “Không nấu thì thôi. Anh nghĩ chắc hẳn em cũng chẳng có thời gian, bây giờ đã là chín giờ mười rồi đấy”.
Đầu Nhiếp Lạc Ngôn ong ong như muốn nổ tung.
Chín giờ mười… Giờ vào làm là lúc chín giờ mà bây giờ đã chín giờ mười rồi…
Cô mở choàng mắt bật dậy, quay đầu lại chỉ thấy Giang Dục Phong cầm di
động, hình như anh đang mở mạng đọc tin tức. Do điện thoại của anh thuộc loại cảm ứng nên khi thao tác không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Thật nham hiểm!
Cô không kìm nén được nghiến răng nghiến lợi, không biết anh đã cầm điện
thoại bao lâu rồi, lại còn luyên thuyên với cô hồi lâu, thế mà mãi tới
lúc này mới nhắc cô đi làm muộn. Anh cố tình kéo dài tới tận lúc này mới nhắc cô!
Cuối cùng cô chỉ còn biết xị mặt ra, ba chân bốn cẳng
bò dậy, tìm quần áo vương vãi trên nền nhà, cô không dám tin đống vải
bừa bộn kia chính là đồ cô sẽ mặc đi làm hôm nay.
“Giang Dục Phong!” C