XtGem Forum catalog
Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324030

Bình chọn: 8.5.00/10/403 lượt.

g lặng đi.

Lý Cường đang định nói gì đó nhưng người con gái mạnh mẽ ban nãy đột nhiên lao đến, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Đột nhiên có một trang khiến bạn không có cảm giác gì. Thế giới này có những điều nói không bao giờ hết.

“Văn Văn em vào đây làm gì?” Người thanh niên nọ chạy theo.

Lý Cường ngoái đầu quay lại, hóa ra chính là đôi nam nữ ban nãy.

Cô gái tiến thẳng vào, không đăng ký cũng không chào hỏi gì cả, tới bàn

của người nhân viên đang tiếp Lý Cường và nói luôn: “Giới thiệu ngay cho tôi một người đàn ông!”

Người nhân viên cũng sững sờ không biết phải nói gì.

Người thanh niên đang túm lấy cánh tay cô, “em đừng như vậy, đừng lấy chuyện

này ra để giận dỗi với anh. Chúng ta đi thôi, có chuyện gì thì cùng

nói!”

Cô gái lạnh lùng nói, “không phải anh đã nói tôi vừa không thục nữ, vừa không đảm đang, chẳng anh chàng nào thèm để ý đến hay

sao?”

“Anh chỉ nói thế thôi, em cũng để ý làm gì!”

“Nhưng anh vừa nói đó là lời mẹ anh, và anh cũng đồng ý còn gì!”

“Mẹ anh nói là…”

“Anh dám nói mẹ anh không đúng hả?”

Người thanh niên kia im lặng.

Văn Văn quay đầu lại nhìn người nhân viên và tiếp tục, “hãy tìm cho tôi một người…” Rồi quay lại chỉ bạn trai cũ của cô, “có chính kiến hơn người

này, và cũng can đảm hơn!”

Cả sảnh đường im phắc.

Người thanh niên kia cũng không nói năng gì.

Bản tính của Lý Cường cũng khá nóng nảy, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Văn Văn đập bàn, vẻ mặt cao ngạo, “tôi nói anh có nghe thấy gì không vậy?”

Người kia giật mình hoàn hồn trở lại, “tôi có đang nghe đây. Nhưng cô hãy lấy giấy tờ đăng ký đã? Chúng tôi phải làm việc có trình tự.”

Văn Văn liếc mắt nhìn bạn trai đang đờ người ra của mình, miệng lẩm bẩm: “Rắc rối thế à?”

Người nhân viên nhìn cô nói giọng có chút nịnh hót: “Vâng vâng, thì hôn nhân là chuyện trọng đại mà.”

Lý Cường nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt không nhịn được bật lên thành tiếng.

Văn Văn dường như lúc này mới phát hiện ra có người đàn ông khác đang đứng ở gần mình. Cô thoáng liếc nhìn một chút rồi lại vỗ bàn một cái nữa khiến rung động sảnh đường.

“Được rồi! Chính là anh ấy!” Cô đưa tay

chỉ Lý Cường, vẻ mặt như thể đã có thứ mình cần cho dù chưa biết Lý

Cường có đồng ý hay không.

Anh bật cười khanh khách.

“Anh cười gì chứ? Tối nay chúng ta sẽ đi ăn với nhau, đương nhiên là Campuchia rồi. Cho phép anh được báo với gia đình đấy!”

Phía bên kia, người thanh niên nọ đã không còn lời nào để nói. Anh nói đã bắt đầu thấy quá mệt mỏi, em mất đi chính mình, chúng ta

không còn tựa vào nhau được nữa; anh cũng học cách quên đi, em hãy cứ là em.

Cơn đau nhức của nội tâm chính là lúc em càng ngày càng

tiều tụy, anh vẫn như vậy, nhưng tình yêu dành cho anh đã đi tới phương

nào rồi?

Nhớ tới những ngày tháng đầu tiên, anh vừa phóng khoáng vừa dịu dàng, vừa như giấc mơ vừa như bài thơ, còn bây giờ tình yêu đã

biến chất.

Sau những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt, em càng

lúc càng đau đớn, còn anh dường như vẫn trong cuộc chơi, những tháng

ngày lãng mạn đã đi đâu mất?

Tình yêu như kẻ nghiện, trong phong nguyệt vô biên, những lời thề non hẹn bể khó mà giữ vững; tình yêu như

kẻ nghiện, vừa buồn phiền vừa lạc lối, thiên trường địa cửu cũng không

còn ý nghĩa gì nữa.

—“Tình yêu như kẻ nghiện”

Lưu Đầu Nhi chạy đến bên Lý Cường hỏi han: “Trưa nay có đi ăn cơm không?”

Lý Cường đứng dậy đưa thiếp mời: “Đúng lúc quá, mời cậu nhé! Hôm đó nhất

định phải đến làm chủ hôn cho mình. Mình định mời cả Tiểu Đinh làm phù

rể nữa!”

Nhận thiếp cưới, Lưu Đầu Nhi lắc đầu nguầy nguậy: “Còn trẻ trung thế này sao đã sớm muốn chui đầu vào rọ vậy?”

Lý Cường cười đau khổ, “hiện thực quá phũ phàng. Vốn cũng muốn được tự do một thời gian nữa nhưng ai mà biết được!”

Lưu Đầu Nhi hướng ra phía mấy người đồng nghiệp: “Tiểu Lý phát thiếp cưới này mọi người, muốn dành cho cả nhà chút an ủi ấm áp!”

Mấy người cùng chạy lại xung quanh, Lý Cường bắt đầu phát thiếp cưới.

“Chúc mừng chú!” Một người vừa nhận thiếp vừa chúc luôn.

“Ha ha, những ngày tháng tiếp theo còn hạnh phúc hơn nhiều!” Một người khác tiếp lời.

“Này, người đồng bào đáng thương trong nấm mồ tình yêu kia, lại đây ôm một cái nào!” Một đồng nghiệp khác chọc luôn.

Những khuôn mặt khác cứ xoay tròn xung quanh.

Phân phát thiếp xong, trong đầu Lý Cường chỉ còn những khoảng trống.

Một ngày nọ vào bảy năm về trước, khi anh và cô quen nhau trong trung tâm

môi giới hôn nhân, hai người cùng vội vàng đi vào một quán cà phê gần

đó.

Sau đó, họ cùng giới thiệu về bản thân và những yêu cầu cơ bản nhất.

Mục đích của Văn Văn khá đơn giản, cũng chỉ muốn để thoát khỏi Vỹ. Cô muốn tìm một người bạn trai làm lá chắn cho mình.

Mục đích của Lý Cường càng đơn giản hơn. Chỉ muốn đưa cô về lừa ra mắt ba mẹ mình một hôm rồi thôi.

Anh không ngờ cô đồng ý một cách nhanh chóng: “Không phải là đến ăn cơm

sao? Vậy tôi tới ăn thân mật hơn một chút chắc cũng không sao?”

Hai người họ khá ăn khớp với nhau, anh đưa cô về nhà ra mắt.

Ba mẹ anh cùng nhìn. Cô gái này đúng là xinh đẹp hơn Lăng Lăng thật, lại

còn đang thực tập tr