Duck hunt
Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324415

Bình chọn: 8.5.00/10/441 lượt.

ực yếu đuối.

Có quá nhiều chuyện nói vẳng bên tai, khiến chúng ta phải cẩn thận không dám hi vọng xa vời quá nhiều.

Giống như tình yêu, ban đầu là

sai lầm; giống như lời hứa hẹn, nói xằng quá mức. Có quá nhiều đau

thương đi qua trước mắt, khiến chúng ta trưởng thành hơn về lý trí. Có

những lúc không biết phải làm thế nào, chỉ biết chúc phúc cho nhau, còn

cố chống đỡ lòng tự trọng trong cô đơn.

— “Giống như”

Điện thoại reo lên, Lý Cường chạy lại nghe, là mẹ anh gọi tới.

“Cường, mẹ và ba thấy Văn Văn nói có lý đấy. Nhà vốn dĩ là…”

“Mẹ, sao lại còn phải đến đó nói lại với bọn con như thế?”

“Tính con giống y hệt ba thời còn trẻ, mẹ hiểu quá mà?”

“Mẹ không thể chỉ nghe lời một phía từ cô ấy được…”

“Mẹ và ba thấy có lý đấy, nhà là nơi để nghỉ ngơi chứ không ai lấy ra để làm việc đâu?”

“Mẹ không hiểu đâu…”

“Thôi được rồi, con giống hệt ba vậy, chỉ muốn đè nén Văn Văn thôi, muốn

chuyện nào con nói cũng đúng mới chịu. Nhưng lần này ba mẹ đứng về phía

Văn Văn, thế nhé!”

“Mẹ ơi…”

Tút tút tút…

Văn Văn kéo Đường Đường đến xem căn hộ mới của mình, cũng muốn để nghe ý kiến

của cô bạn. Đường Đường vốn là người rất có gu thẩm mỹ nên ý kiến của cô ấy cũng rất có giá trị.

Cửa nhà chỉ khép hờ.

Văn Văn

cau mày, đang định hỏi xem sao hôm nay không thấy thợ đến làm. Cửa nhà

cũng không được đóng, bên trong phòng còn nghe thấy tiếng ba mẹ anh.

“Con còn muốn thế nào nữa? Ban đầu tính cách của Lăng Lăng tốt như vậy mà

còn bị con ức hiếp đến phát khóc. Con nhà người ta có đáng để bị con ức

hiếp thế không?”

“Thế bây giờ con đáng bị Văn Văn bắt nạt lắm sao?”

“Nó bắt nạt con bao giờ? Trên mặt, trên người có bao giờ nhìn thấy vết gì đâu?”

“Nhưng mà đau lắm!”

“Dẹp đi! Mẹ dám cá rằng cả năm nay nó chẳng động chân động tay gì con cả.

Con biết sao không? Vì con nhà người ta cũng nản lòng rồi, chẳng muốn

chỉ bảo gì con nữa. Phụ nữ khi nản lòng mới chẳng muốn động đậy người

đàn ông. Con phải tự phán xét lại bản thân đi!”

“Con chẳng sai gì cả, nên cô ấy mới không có lý do gì để đánh đấy chứ!”

Văn Văn vốn không thích nghe trộm, nên kéo Đường Đường đi.

Trong phòng vẫn nghe thấy tiếng mẹ anh: “Mày tưởng mẹ không biết hai đứa đã

chia tay rồi chắc. Làm đám cưới lần này chỉ để che mắt ông bà già này

thôi.”

Lý Cường không nói gì, coi như đã chịu thừa nhận.

Văn Văn đã ở phòng ngoài rồi, nghe thấy vậy liền kéo tay Đường Đường gần về phía cửa hơn.

“Ba mẹ không ngốc, ba mẹ Văn Văn cũng chẳng dại gì. Ý định chia tay của hai đứa ba mẹ đã thấy ngay rồi.”

“Ba mẹ đã biết điều đó thì còn diễn làm gì nữa?”

“Con bé tốt như vậy. Nếu không phải vì biết ba con bệnh thì đã chia tay luôn rồi, lại còn chịu nhiều tủi thân, cùng con diễn trò cưới giả này nữa

chứ!”

“Nếu đã biết còn bắt bọn con thế này làm gì?”

“Nó không phải mẹ sinh ra, con bé thấy ba anh bị bệnh nên cố chịu? Chứng tỏ lòng dạ nó cũng tốt.”

Anh lại im lặng lần nữa.

Mẹ anh bảo: “Trước hôm sinh nhật nó một ngày, mẹ có lên trang cá nhân của

nó. Toàn thấy mấy câu tình yêu nản lòng, mẹ đã thấy có điều gì không ổn

rồi. Nó còn nói mai phải quyết định một chuyện rất quan trọng, từ đó

phải đối diện với cuộc sống mới!”

“Vậy hóa ra chuyện cô ấy muốn chia tay với con đã có ý định từ rất lâu rồi!”

Mẹ anh cũng phiền lòng, “cái gì mà có ý định từ lâu chứ? Sao con lại nói

thế chứ? Chẳng trách nó thấy nản lòng. Mẹ hỏi nhé, con có bao giờ quan

tâm đến nó không? Ngay cả mẹ còn quan tâm đến trang mạng cá nhân của nó, xem nó suy nghĩ thế nào. Còn con thì sao? Cả ngày ngoài việc đấu võ

miệng với nó còn chẳng làm gì khác?”

Anh than thở, “cô ấy cũng trưởng thành rồi, lẽ nào hàng ngày con vẫn phải quan tâm đến tình cảm của cô ấy sao?”

Mẹ anh nói bằng giọng phẫn nộ: “Thế anh nghĩ mình là Thái tuế hay Thượng

đế? Lăng Lăng chịu nhịn anh bốn năm trời rồi giận quá cũng phải bỏ đi;

Văn Văn với anh đã bảy năm trời, cuối cùng cũng nản lòng. Thoắt cái cũng đã mười một năm rồi đấy. Đời người có được bao nhiêu lần mười một năm?

Anh thấy Lăng Lăng hay Văn Văn không hợp anh?”

“Mẹ, xem mẹ nói kìa!”

“Anh nghĩ với tính cách của anh mà nó nhịn được anh hẳn bốn năm sao? Mẹ anh

bao lần phải nhận lỗi rồi khuyên giải, nói chuyện nó mới chịu nhẫn nhục

bên anh. Người nó cũng tiều tụy đi, cảm xúc cũng không tốt. Anh không

thấy áy náy với nó sao?”

Mẹ anh nói một hơi, không chỉ Văn Văn

đứng bên ngoài thấy ngạc nhiên mà ngay cả Lý Cường cũng thấy kinh ngạc,

“mẹ phải nhận lỗi với cô ấy sao? Vì chuyện gì chứ?”

“Vì chuyện

gì? Vì mẹ không dạy bảo anh cẩn thận nên mới làm con nhà người ta phải

khóc lóc cả ngày. Nó cũng là cành vàng lá ngọc của nhà họ thế mà sao lại bị con nhà mình ức hiếp như vậy?”

Anh có chút sốt ruột, “do cô

ấy nhạy cảm quá thôi. Con có nói mấy câu mà cô ấy đã suy nghĩ đến mấy

ngày liền, không có chuyện gì cũng tự giày vò bản thân. Con chẳng bao

giờ đánh mắng cô ấy, muốn con đi cùng xem phim hay shopping cũng đồng ý, còn muốn thế nào nữa?”

Mẹ anh nói bằng giọng buồn rầu: “Con à,

con người phải sống có tập thể, không sống đơn lẻ được đâu. Con không

thể sống cô đơn đ