
ô ấy có hai quyển sách,
một là nghiên cứu điểm chung của các đế vương Trung Quốc cổ đại, hai là
nghiên cứu sự phát triển chiến lược quân sự Trung Quốc.”
Lăng Lăng cũng kinh ngạc: “Là phụ nữ trẻ tuổi mà cô ấy viết được những chuyện vĩ mô đến thế sao?”
Thu Nhược Thủy, “Ừ, đây chính là điểm anh khâm phục cô ấy. Tuy còn trẻ tuổi nhưng đã nghiên cứu và nắm những vấn đề phát triển vĩ mô và vi mô rất
thấu đáo. Cô ấy viết có một đoạn anh rất tán thành – Cô ấy nói văn học
cận đại Trung Quốc là duy nhất có thể sánh vai cùng hai nhà tư tưởng lớn Mao Trạch Đông và Lỗ Tấn, Mao Trạch Đông nghiên cứu vĩ mô chiến lược
còn Lỗ Tấn nghiên cứu vi mô nhân tính. Không đọc Mao Trạch Đông thì
không hiểu được quỹ đạo lịch sử của nước mình, còn không đọc Lỗ Tấn sẽ
không biết về nhân tính của người Trung Quốc; nếu không có hai nhà tư
tưởng này, thời cận đại Trung Quốc sẽ không có chiều sâu như thế được
nữa. Quá thấu đáo!”
Lăng Lăng liếc nhìn chồng, “Như anh cả ngày
chẳng phải chỉ nghiên cứu những chuyện đó!” Rồi cô quay sang giải thích
với Lý Cường: “Anh ấy đang là giảng viên đại học, bình thường cũng khá
thích thơ văn.”
Lý Cường nhìn hai người thắm thiết với nhau như
vậy lại nhớ đến hồi cô còn ở bên anh, lúc nào cô cũng nước mắt đầy mặt,
còn bây giờ là Văn Văn, chẳng mấy khi được vui vẻ, đấu tranh một hồi,
lòng anh thấy rất bi thương.
Thu Nhược Thủy dường như tìm được
niềm hứng khởi của mình. Anh quay đầu lại nói: “Hai người nói chuyện với nhau đi nhé, tôi đi tìm Bình Tử rồi tặng họ chiếc đèn, sau đó về nhà
xem con gái thế nào. Tôi cũng muốn làm quen với Việt Như My, trường tôi
cũng có mấy người phó giáo sư còn thích văn của Việt Như My hơn tôi, đã
thế còn đánh cược đây là nhà văn nam đã có tuổi, nếu không cũng là một
nữ quân nhân có quân hàm cao. Xem ra việc cá cược này họ thắng không nổi rồi!”
“Được rồi, anh đi đi.” Cô khoát tay ra hiệu bảo chồng đi.
Xe dừng lại ở bãi giữ xe.
Thu Nhược Thủy và Bình Tử tay cầm đèn, còn Văn Văn dẫn đường, họ cùng bước vào căn hộ mới.
Thu Nhược Thủy đùa: “Thế giới này nhỏ thật. Khi gặp Bình Tử không nói, hóa
ra Văn Văn chính là tiểu sư muội của mình, trùng hợp hơn Việt Như My lại là người phụ trách biên tập của Bình Tử.”
Văn Văn cũng vui mừng không kém, “Anh vẫn còn nhớ em à? Thực ra em không còn ấn tượng nào nữa.”
Thu Nhược Thủy nói: “Năm đó em dùng tay không cướp được dao, chỉ cần một
sợi dây lưng mà quật ngã được cả năm tên, bạn em đến đâu chẳng hết lời
tán dương? Người bạn đi cùng em hồi đó chính là bạn gái anh, do vậy anh
mới ấn tượng với em đến thế. Không ngờ một người trong số bọn họ có Lâm
Tiểu Đường.”
Bình Tử như bừng tỉnh: “Mình nhớ ra rồi, lần trước
Đường Đường nói năm đó mấy người bọn em đi Đôn Hoàng du lịch. Đi được
nửa đường thì gặp toán cướp, Đường Đường bị bọn chúng bắt làm con tin,
sợ đến suýt tè ra quần. Kết quả là Văn Văn cuống quá, lấy ngay thắt lưng ra làm roi, loáng một cái năm tên cướp cùng bị hạ gục. Khi được cứu
Đường Đường cũng ngất đi rồi, em với mấy người bạn còn thay nhau cõng về khách sạn còn gì. Hồi đó cô ấy có nặng như bây giờ không? Ha ha ha!”
Văn Văn trợn mắt nhìn Bình Tử, đe dọa: “Anh đến trước mặt cô ấy mà hỏi, xem cô ấy có lấy dao thái rau ra đuổi không! Còn cười trên nỗi đau người
khác?”
Bình Tử tiếp tục cười: “Cô ấy cao hơn em nửa cái đầu. Khi ngất đi em còn cõng cô ấy chắc là nặng lắm.”
Văn Văn như chợt nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, bây giờ anh và Chu Chu đã có cháu chưa Thu Nhược Thủy?”
Thu Nhược Thủy mỉm cười lắc đầu, “Anh đã có một cháu gái được ba tuổi rồi,
nhưng vợ anh không phải là Chu Chu. Cô ấy đã ra nước ngoài lấy chồng
rồi.”
Văn Văn lặng người, chợt nhận thấy mình đã nhiều lời vội vàng xin lỗi.
Thu Nhược Thủy cũng không để ý: “Em là nữ trung hào kiệt, nghĩ cái gì thì
nói cái đấy, có gì phải xin lỗi đâu? Nhưng em đoán được vợ anh là ai
không?”
Cô lắc đầu.
“Không biết em đã nghe tên của cô ấy bao giờ chưa? Cô ấy là Lăng Ba, anh thường gọi là Lăng Lăng.”
“Lăng Lăng, Lăng Lăng, cái tên… nghe quen quá. Bạn gái cũ của Lý Cường cũng
tên như vậy, không đúng, sao lại vừa khéo vậy được?” Nhưng nhìn nụ cười
trên môi Nhược Thủy, cô đã nhận được câu trả lời.
Văn Văn cũng
cười, “Trước đây em đã từng nhìn ảnh của Lăng Lăng. Hôm nay gặp bà chủ
của hiệu bán đèn thấy sao quen thế nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở
đâu. Em nhớ Lý Cường có mời vợ chồng anh nhưng chỉ nghĩ đến tận hôm cưới mới được gặp hai người.”
Bình Tử nhìn cô gái vô tư như Văn Văn, trong lòng bỗng thấy bùi ngùi.
Văn Văn chợt nhớ ra điều gì, “Đúng rồi. Hôm nay Lăng Lăng có nói cặp đèn
này muốn giữ lại để cho bạn cô ấy, không ngờ lại bị em cướp mất. Thật
ngại quá.”
Thu Nhược Thủy đáp lại: “Thực ra cô ấy muốn giữ cặp
đèn này để tặng em và Lý Cường hôm cưới. Ban nãy Lý Cường có đến quán
nói chuyện với vợ anh, thấy em và Bình Tử thực sự rất thích thì anh ấy
bảo để cho em lấy.”
Văn Văn lặng đi, lúc đó không biết nói gì.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu, “Bọn em đều là những người tốt, Lăng Lăng cũng vậy.”
Văn Văn hỏi lại: “Sao anh lại nói thế?”