Old school Swatch Watches
Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324881

Bình chọn: 9.00/10/488 lượt.

c rồi mới nói: “Chuyện cháu không còn khả năng

sinh nở bác đã biết. Sau này hai đứa kết hôn, muốn có con thì nhận nuôi

một đứa cũng được. Bác và bên thông gia cùng trông cháu cho. Cháu còn

suy nghĩ gì nữa? Hay tại Bình Tử đối với cháu chưa đủ tốt, cháu không

tin nó?”

Đường Đường lắc đầu.

Mẹ anh nói: “Cháu có kế hoạch gì phải không? Các bác có thể giúp được gì không?”

Cô im lặng một lát rồi mới nói: “Cháu muốn các bác cho cháu thời gian

khoảng hai năm để xem cháu có thể là một người con dâu tốt được hay

không.”

Ba anh cũng trầm tư một hồi rồi trả lời thoải mái:

“Được! Trong thời gian đó cháu cũng quan sát Bình Tử xem nó có thể là

chồng tốt được không.”

Bình Tử cũng gật đầu, “anh hiểu rồi.

Trong thời gian đó em cũng muốn xem Lý Cường và Văn Văn tiến triển thế

nào phải không? Anh biết em không còn niềm tin gì về tình yêu và hôn

nhân nữa nên muốn xem xét. Được, hai năm thì hai năm.”

Cô cúi đầu: “Cũng không chỉ như thế ạ.”

Bình Tử: “Em còn kế hoạch gì khác sao?”

Cô gật đầu, “em luôn nghĩ, tại sao mẹ Lý Cường và mẹ Quang Tử cùng bị mẹ

chồng ức hiếp nhưng cách họ đối xử với con dâu sau này lại khác nhau?”

Ba anh: “Với những người biết tự kiểm điểm, làm điều gì đúng họ sẽ tự hào, làm chuyện sai họ sẽ sám hối, bởi vậy họ sống sẽ rộng lượng hơn.”

Đường Đường: “Cháu thường nghĩ, hi vọng của một quốc gia, một dân tộc có lẽ

đặt lên vai của người phụ nữ. Vì những người này tương lai đều thành các bà mẹ. Những điều giáo dục thuở ban đầu của con đều do mẹ đảm nhiệm,

bởi vậy, nếu người phụ nữ có trình độ cao hay thấp đều ảnh hưởng nhất

định đến những tố chất phát triển tổng hợp của đứa trẻ sau này. Thử nghĩ mà xem, nếu trình độ văn hóa của người phụ nữ có hạn, không có tri thức thì thử hỏi thế hệ tiếp theo sẽ như thế nào? Cuối cùng cháu cũng hiểu

ra lý do tại sao những nước lạc hậu không nâng cao được tố chất công

dân. Vì phụ nữ nước họ ngày ngày ở nhà làm việc, không nhận được cả mặt

chữ. Điều này giống thời cổ đại của chúng ta, phụ nữ chỉ cần đức không

cần tài, hơn một nửa dân số không có văn hóa, nền kinh tế không tự chủ

được thì đều trở thành gánh nặng xã hội, làm sao phát triển được?”

Ba anh gật đầu, “con bé này đúng là có tầm nhìn, cháu có dự định gì phải không?”

Đường Đường đáp: “Cháu đang ở trên mạng liên lạc với người bạn học cũ, cô ấy

nói có người em gái đang ở vùng núi Tây Nam còn tham gia tình nguyện “Kế hoạch Xuân nụ”, chủ yếu đi vận động bà con vùng cao cho các trẻ em nữ

được đến lớp. Ngoài ra, họ còn gây quỹ cho trẻ em thất học. Cháu cũng

mới mang tiền đóng thuế sách mới – khoảng mười vạn đến để quyên góp.”

Bố mẹ Bình Tử hỏi, “cháu định làm gì phải không?”

Đường Đường gật đầu, “Cháu muốn dùng hai năm tới để lên vùng núi phía Tây, đi cùng các bạn tình nguyện viên tới vận động những trẻ em thất học. Đồng

thời cháu cũng muốn dùng tầm ảnh hưởng của mình để quyên góp tiền. Rồi

cháu cũng muốn viết một cuốn sách về sự khác biệt giữa bé gái thất học

và được đi học. Nếu sách đó không bán được cháu sẽ mang đi phát miễn

phí. Mục đích của quyển sách đó ở chỗ muốn mọi người hiểu được trẻ em

gái được đi học thì tốt thế nào, một mặt các em sẽ nhận được những thành tích của chính mình, mặt khác, sau khi được đi học, những việc nhà của

các em cũng sẽ được giảm nhẹ. Trong hai năm này, cháu sẽ đi quyên góp và vận động, thăm viếng, để những ông bố bà mẹ còn tư tưởng không cho con

đi học sẽ nhận thấy mọi chuyện. Điều này cũng chỉ vì tốt cho họ và cho

xã hội!”

Khi đó, một không gian tĩnh lặng như tờ bao trùm. Mẹ anh khẽ ho một tiếng để phá vỡ bầu không khí kia.

Đường Đường tiếp tục cúi đầu xin lỗi: “Thưa hai bác, vậy nên cháu…”

Mẹ anh mỉm cười, “để nó đi với cháu, cho nó được rèn luyện. Con trai có

qua rèn giũa mới trưởng thành được. Nghe nói cháu không biết nấu ăn lắm, để Bình Tử đi còn có người chăm sóc cho.”

Bố anh nói chen vào,

“đúng vậy con trai. Đi và chăm sóc cho Đường Đường. Đây là thời khắc

quan trọng phải đội trời đạp đất có hiểu không?”

Cô cảm động nhìn hai ông bà, rồi nhìn sang Bình Tử, cuối cùng những giọt nước mắt cũng rơi xuống.

Mẹ anh quay sang ôm cô và nói, “ngốc này, cháu khóc gì chứ. Những chuyện trước đây của bác cháu có muốn biết không?”

Cô vừa lau nước mắt vừa gật đầu.

Mẹ anh nói: “Thực ra bác cũng không thể sinh con được!”

Cô ngạc nhiên, lắng nghe mẹ anh kể chuyện…

“Cũng vì chuyện này, mẹ chồng cũ của bác đã ngược đãi bác, còn bắt hai vợ

chồng ly hôn. Ngày đó, chuyện phụ nữ không sinh nở được rất nghiêm

trọng, thường có một câu rất tục để nói về chuyện này đó là “gà không

biết đẻ trứng”.”

“Sau đó bác đã gặp lại người bạn cũ, chính là

ba của Bình Tử. Khi đó Bình Tử đã 6 tuổi rồi. Mẹ Bình Tử vì khó sinh nên đã qua đời.”

“Bình Tử không có mẹ, ba người ở với nhau rồi dần

dần cũng có tình cảm quý mến, cuối cùng bà nội Bình Tử cũng chấp nhận

bác rồi giao vòng ngọc này cho bác. Những năm tháng đó bác rất trân

trọng và nuôi dưỡng con khôn lớn.”

“Bác nuôi con lớn, cũng muốn

con thành người, có chút danh tiếng thì mới yên tâm được. Ai ngờ đâu bạn gái