
hương là nữ.”
Oa, khó hiểu thật.
“Còn có một lần cùng hắn tham dự một tiệc yến hội, vì chuyện chị nên
mặc quần áo thế nào, chúng ta cũng ầm ỹ một trận, Hắn lại giở chứng bắt
chị mặc đồ công sở như lúc đi làm , cũng không nghĩ đến chúng ta cũng
không phải đi bàn chuyện công sự, mà là đi dự tiệc cưới, chị làm sao có
thể ăn mặc như thế được cơ chứ ?” Trử Nhĩ Nhĩ thừa cơ oán giận nói.
“Thế sau đó chị mặc cái gì?”
“Đương nhiên là áo dạ hội.” Cuối cùng người thắng luôn là nàng, ha ha……
“Trử tỷ dáng người tốt lắm, mặc trang phục bình thường đã ưa nhìn rồi, mặc áo dạ hội nhất định càng mê người.”
Ngụy khả khiết suy nghĩ nói.
“Quan trọng là trong hội trường nhất định có rất nhiều đàn ông.” Lâm
Ánh Nhu gật đầu nói tiếp, trên mặt dường như có chút đăm chiêu.
“Chị cũng đã là lão bà của hắn, cũng đã sinh cho hắn một đứa con, hắn rốt cuộc đang lo lắng cái gì nha?” Trử Nhĩ Nhĩ không hiểu nói.
“Không phải lo lắng, mà là không muốn cùng người khác chia sẻ vẻ xinh đẹp lão bà hắn.” Lâm Ánh Nhu buồn cười nói, đại ca thật sự cực kì yêu
đại tẩu.
Trử Nhĩ Nhĩ trợn trợn mắt ,lộ ra biểu tình đã chịu không nổi hai
người này : “Tóm lại là chúng tôi cũng thường hay cãi nhau, đừng có nghĩ chúng ta không bao giờ cãi nhau”
Lâm Ánh Nhu cùng Ngụy Khả Khiết nhìn nhau một cái , đều có loại cảm giác á khẩu không nói được gì .
Bọn họ thế này cũng gọi là cãi nhau hay sao ? Nhiều lắm chỉ có thể
xem như là ý kiến bất đồng mà đấu khẩu thôi ,với lại cái loại đấu khẩu
như thế này chỉ làm làm cho tình cảm vợ chồng thêm mặn nồng, bởi vì đầu
giường ầm ỹ cuối giường hòa……
Nhưng, thật hâm mộ nha.
Bọn họ quả nhiên thật là đôi thần tiên quyến lữ làm người ta ca ngợi, thực hạnh phúc.
Thời gian tan tầm
Hôm nay thật hiếm có một ngày không có đống công văn cao như núi chờ
Lôi Cánh tăng ca xử lí , nên 6 giờ có thể tan ca về nhà rồi ,vợ chồng có cảm giác như lời được vài tiếng đồng hồ cùng nhau khoái hoạt , liền vừa hồ hở vừa vui sướng lái xe thẳng đến chợ đem Lâm Sĩ đi dạo , đồng thời
giải quyết luôn buổi tối ở đó
Hai người giống như trẻ con hết ăn hết quán này lại đến quán khác ,
còn đựng thứ gì thích đều đem hết về nhà , vui chơi thật sự thoải mái ,
đến lúc về đến nhà đã là 11 giờ đêm.
Bọn họ ngồi phịch ở phòng khách trên sô pha, đều có một loại cảm giác rã rời, nhưng là lại thấy đối phương khóe miệng khóe mắt đều đang cười, mệt nhưng rất vui vẻ.
Thể lực của nam nhân luôn khỏe hơn nữ nhân , chỉ cần nghỉ ngơi một
chút liền có sức kéo nữ nhân vào nhà tắm cũng nhau tận hưởng “bồn tắm
uyên ương” . Hiển nhiên trong quá trình tắm không chỉ có tắm đơn giản
như thế ,sau đó 2 người đều mệt rã rời mà leo lên giường ngủ
Hai người chơi đến mệt nên vừa lăn ra giường đều ngủ ngay , một đêm say giấc .
Ánh nắng từ phường Đông từ từ chiếu rọi khắp nơi , báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu .
Vợ chồng vẫn trong tư thế ôm nhau mà ngủ từ từ tỉnh giấc.
Lão công trước mở to mắt, vừa nhìn thấy trước mắt lão bà vẫn đang ngủ say mặt liền mỉm cười, đó là một loại phản ứng không tự giác, đại biểu
cho hạnh phúc.
Anh quay đầu nhìn một chút đồng hồ báo thức bên giường.
Bảy giờ đúng. Nàng còn có thể ngủ thêm hai mươi phút nữa.
Anh lại lần nữa nhắm mắt lại, vài giây sau lại đột nhiên mở hai mắt, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm lão bà vẫn đang ngủ say, có chút
đăm chiêu trong chốc lát, sau đó thật cẩn thận bò xuống giường, nắm lên
quần áo mặc vào, liền hướng ngoài cửa phòng đi đến.
Mười lăm phút sau, anh quay lại trên tay cầm một vài thứ.
Anh nhìn thời gian cũng gần đến giờ, liền ở bên giường ngồi xuống, cúi người hôn tỉnh tiểu mỹ nhân say ngủ của hắn.
“Lão bà, rời giường.” Anh ôn nhu kêu, trong giọng nói tràn ngập sủng ái.
Lão bà “ưm” một tiếng mở mắt ra, phản ứng khi vừa nhìn thấy hắn chính là cho hắn một cái mỉm cười, sau đó hồi hôn hắn một chút.
“Chào buổi sang a, lão công.” Giọng nói của cô mang theo sự ngái ngủ
cùng nũng nịu nói với anh, tiếp theo lại lại lần nữa nhắm mắt lại, tiếp
tục ngủ.
Anh khống chế không được cười nhẹ ra tiếng, lại hôn hôn cô.
“Nên rời giường.” Anh nói.
“cho em ngủ một chút nữa đi , một chút là tốt rồi.” Cô nũng nịu nói.
Gần nhất nàng không biết vì sao, luôn có một loại cảm giác vĩnh viễn
ngủ không đủ, rõ ràng không có làm cái gì lại cảm thấy mệt mỏi quá, chỉ
cần trên giường rồi ngã xuống đã nghĩ ngủ thẳng vĩnh viễn sánh cùng
thiên địa.
Nhìn thấy bộ dáng không dậy nổi của cô, Lôi Cánh cũng bò lên giường nằm kế bên cô, cũng nhau ngủ nướng tiếp .
“Em gần đây hình như rất thích ngủ nướng nha lão bà.” Anh ôm lấy cô nói.
“Ân……” Cô nửa mộng nửa tỉnh khẽ lên tiếng.
“Em gần đây có chỗ nào trên người không khỏe không tỷ như cảm thấy
mệt chết đi, hoặc thường cảm thấy muốn ngủ linh tinh ?” Anh ôn nhu hỏi
nói.
Lời nói của anh dần dần rót vào trong đầu hồn độn của Trử Nhĩ Nhĩ, cô chậm rãi mở to mắt, lấy hai mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi:“Anh làm sao mà
biết, lão công?”
“Trừ lần đó ra, em gần nhất có hay không ngẫu nhiên cảm thấy buồn nôn, muốn nôn?” Anh không có trả lời vấn đề, lại tiếp tục hỏi.
“Không có nha