
a thước lụa trắng” Tùy Nghị trả lời ngắn gọn mà vô cùng sáng tỏ.
Ba thước lụa trắng a… Vậy không phải
thắt cổ chết sao… Trúc Quyển này thì ra đáng sợ như vậy? Phiêu Tuyết
càng nghĩ càng hoảng hốt, lại thay đổi tư thế ngồi, đáng tiếc dù có ngồi thế nào cũng không có cách làm cho nàng an tâm, luôn cảm thấy sau lưng
có gì đó đang đứng.
“Vậy… Tùy Nghị, ngươi có thể nói cho ta kết quả cuối cùng không?” Phiêu Tuyết không muốn nói cho hắn nỗi sợ hãi trong lòng nàng, đánh phải hỏi sang vấn đề khác.
Tùy Nghị đang chìm trong câu chuyện xưa lại nghe thấy Phiêu Tuyết gọi tên hắn, ngón tay thon dài run lên hai
cái, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn.
“Vị nương nương kia mang thai mà không
báo cho Hoàng Thượng, cũng không có bất kỳ ai biết chuyện này, cho đến
khi đứa nhỏ được sinh ra và nuôi lớn lên mới bị phát hiện, Hoàng Thượng
vì chuyện này mà rất giận dữ, vị nương nương kia cũng không chịu nói ra
sự thật, còn dạy vị tiểu hoàng tử kia không được nói ra sự thật, nàng
tình nguyện để tiểu hoàng tử bị hiểu lầm là đứa nhỏ của nàng tư thông
cùng người khác nhưng nhất định phải bảo vệ tính mạng của đứa nhỏ, không muốn hắn lại tham dự vào hậu cung phân tranh, thời điểm bệnh tình của
Duệ Đế nguy kịch, vị nương nương kia là người cuối cùng mà ông giết, một mạng đổi một mạng, ba thước lụa trắng xuyên qua xà nhà, tiểu hoàng tử
bị mang đi làm nô tài thấp hèn nhất trong cung. Sau khi vị nương nương
kia chết đi, Duệ Đế phun ra một ngụm máu trong đại điện, cũng khuất
núi.”
Phiêu Tuyết im lặng lắng nghe đoạn
chuyện xưa này, trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh và cảnh tượng,
Phiêu Tuyết đột nhiên nghĩ Duệ Đế có lẽ cũng yêu vị nương nương kia, tuy rằng thương tâm nhưng cũng sống chết có nhau… Trái tim đế vương lớn như vậy, đối với vị nương nương kia mà nói, được một phần nhỏ như vậy cũng
là đủ rồi… Tuy năm ấy hai người vì đủ loại sự tình, âm dương cách biệt
mà chặt đứt duyện phận nhưng những nhớ thương chặt không đứt cũng động
lòng người.
“Vị nương nương kia tước vị là gì?”
Phiêu Tuyết đột nhiên vừa nghĩ đến đã muốn hỏi. Một nữ tử quật cường trí tuệ như vậy nhất định sẽ có một cái tên dễ nghe chứ?
“Thật sự muốn biết?” Tùy Nghị hỏi ngược lại Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết gật đầu khẳng định: “Ừ”
“Hà phi, vị nương nương đó là Hà phi”
Thời điểm Tùy Nghị nói đến cái tên Hà
phi, giọng nói có chút phập phồng, Phiêu Tuyết lại không chú ý đến, nếu
nàng chú ý đến thì tất cả các đáp án đã lộ ra.
Phiêu Tuyết thở dài một hơi thật sâu:
“Ai!” Từ xưa tình khó toàn vẹn… Hà phi, Hà phi… Thật dễ nghe… Trong bùn
mà không nhiễm bùn… Chỉ sợ lần tranh thủ tình cảm, tranh giành Trai
Nguyệt cung đó là bị hãm hại đây. Nữ tử như vậy sao có thể đi tranh thủ
tình cảm chứ… “Hoàng tử kia, sau đó thế nào?”
“Vị Hoàng tử kia… được nương nương kia
cầu xin tha thứ nên cũng không bị ép phải chết, nhưng bị phân đến nơi
thấp hèn nhất, phục dịch trong cung, khi đó hắn mới chỉ là đứa nhỏ ba
tuổi; là một chân chạy trong thị vệ cấm quân, trong mùa đông dùng một
đôi tay nhỏ bé trắng toát đào tuyết pha trà cho bọn đại nhân, lạnh đến
mức đầu ngón tay cũng mưng mủ…” Tùy Nghị nói đến đây rồi không nói gì
nữa.
Phiêu Tuyết có loại cảm giác hít thở
không thông, đứa nhỏ ba tuổi… Trong đầu thật khó tiếp thu chuyện vừa
rồi, Phiêu Tuyết cũng không muốn nghe nữa. “Ý của ngươi là, tiểu hoàng tử kia hiện đang lưu lạc dân gian sao?” Phiêu Tuyết hỏi Tùy Nghị.
Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng đã lớn…
Khoan đã? Phiêu Tuyết đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng không phải đang được nghe câu chuyện của Tùy Nghị đấy chứ? Phản ứng chậm chạp … Cấm
quân, tiểu hoàng tử, tổng quản thị vệ.
Phiêu Tuyết “hô” một tiếng đứng lên,
một tay chống trên bàn, giọng nói hăm dọa: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi chính là tiểu hoàng tử kia có phải hay không? Sở dĩ ngươi nói cho ta
biết đều là đang thiết lập ván cờ có phải không?”
Đã đạt tới trình độ như vậy, bị lừa gạt nhiều như vậy, bị xoay vòng nhiều như vậy, Phiêu Tuyết đã không thể dễ
dàng tha thứ tất cả được nữa! “Vì sao lại nói cho ta biết những chuyện
này? Các ngươi rốt cuộc còn mục đích gì?!” Phiêu Tuyết giống như con
nhím, bắt đầu không phân biệt đen trắng mà mắng chửi người.
Ngay sau đó là ánh mắt ngạc nhiên của
Tùy Nghị, rồi lại là tuyệt vọng. Hắn thản nhiên nói: “Nương nương, đây
chỉ là một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa của một đứa nhỏ.”
“Nếu ngài cho rằng những lời thần nói
là có ý đồ, vậy thần xin cáo lui, tránh ở trong này làm nương nương sinh nghi” Hắn đứng dậy lập tức muốn dời đi.
Phiêu Tuyết hô to một tiếng: “Đứng lại” Sau đó cầm lấy một cái bình sứ nhỏ trên bàn, chỉ vào nó hỏi: “Đây là
ngươi đưa đến phải không?”
“Đúng” Hắn cũng không phủ nhận.
“Mang đi” Phiêu Tuyết đang nổi nóng, lúc nàng hoàn toàn chìm trong trạng thái ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’.
Ánh sáng trong mắt Tùy Nghị khẽ lay
động, trong đầu có thứ gì đó dần dần vỡ tan tành. Hắn im lặng nhận chiếc bình nhỏ Phiêu Tuyết đưa, dứt khoát ra khỏi cửa sau đo nghênh ngang rời đi.
Phiêu Tuyết tức giận ngồi xuống, loàng