
kết hôn? Anh thật lòng muốn kết hôn?"
Trời ạ-- kết thúc chưa vậy? Anh chỉ muốn hẹn cô ăn một bữa cơm, cần hỏi nhiều như vậy không?
"Do anh muốn kết hôn nên tích cực nhờ người giới thiệu đối tượng cho anh,
hay là có người nói với anh, anh đã đến tuổi nên kết hôn, cho nên anh
liền đi xem mắt?"
" Thật sự thì người nhà muốn tôi kết hôn, cho nên tôi đi xem mắt, việc này có gì không đúng sao?"
"Nếu như anh thuận theo mong muốn của người nhà mà làm như vậy, sau đó nhận
ra mình không muốn kết hôn thì sao? Không phải là người khác nói cho anh biết, anh cần gì, mà phải là anh thực sự muốn cái gì, sau đó theo đuổi
nó. Anh có từng nghĩ đến, anh muốn cái gì không?"
Anh thật sự
không ngờ, giọng nói dịu dàng không có chút chỉ trích nào của cô, lại
khiến anh rất xấu hổ, thì ra anh sống rất tùy tiện: "Tôi không nghĩ
nhiều, tôi thích độc thân, chỉ có điều kết hôn cũng không tệ, dù sao tất cả mọi người đều như vậy. . . . . ."
"Vậy, anh có yêu cầu gì về người vợ tương lai?"
"Tính tình tốt, sẵn lòng tiếp thu, nói chuyện hợp ý, biết nấu cơm, biết làm
việc nhà, thích động vật. . . . . ." Những người bạn gái trước hầu như
đều như vậy không khác nhau là mấy, anh có lẽ đã thích kiểu người này
chăng?
"Những yêu cầu này cũng không khó, bây giờ anh cầm điện
thoại ném ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức sẽ có thể trúng một người nào
đó, nói cách khác, không phải là không thể không có tôi.Tin tôi đi, tôi
tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất của anh."
"Cũng không
phải bất cứ ai cũng được. . . . . . Ách, Trạm tiểu thư, cô có biết tình
hình của tôi không? Tôi có thu nhập ổn định, có nhà có xe, mặc dù có vay mượn, nhưng tôi gánh vác được, không có khó khăn về mặt tài chính." Có
phải cô chê anh không đủ giàu, mới ra sức từ chối?
Cô cười ngắn
một tiếng: "Dĩ nhiên, những điều này Dì Lưu đều nói cho tôi biết, chuyện đó tôi biết rất rõ, nhưng không liên quan đến những việc này, không
phải tôi chê anh không có đủ tiền."
"Vậy tại sao --" Bỗng nhiên, cô la lên một tiếng, anh giật mình: "Sao vậy?"
"Trứng cháy mất rồi, xin lỗi, tôi phải đi làm cơm tối, cúp máy trước. . . . . ."
Trạm Tâm Luân cúp điện thoại, đổ món trứng cháy sém như than đen đi, rồi rửa sạch chảo. Cẩu Kỷ vẫn còn trợn trừng mắt nhìn vào ống nghe, kêu meo
meo, đưa móng vuốt ra cào cấu vào ống nghe.
Cô buồn cười: "Anh ta cúp máy rồi, cưng đó, nhạy cảm với giọng nói của anh ta như vậy, chán ghét anh ta đến vậy sao?"
Anh ta sẽ không gọi đến đây nữa, có lẽ sẽ tiếp tục đi xem mắt, làm quen với người phụ nữ khác, cho đến khi kết hôn. . . . . .Còn cô, vẫn như vậy lẻ loi một thân một mình.
Thấy bạn bè từng người một kết hôn sinh
con, có lúc cô cũng sẽ băn khoăn, lựa chọn của mình có đúng không? Nếu
như sai lầm thì sao? Có phải cô cũng nên giống như những người khác, thử qua lại với người đàn ông mà mình đi xem mắt, nếu thấy được thì kết
hôn? Không, thôi đi, cô không muốn chỉ vì thấy người đó không tệ, cũng
được mà phải trả giá cả đời.
Chỉ là, cảm giác mà Quản Mục Đông
mang đến cô thật sự không tệ, cùng nói chuyện phiếm với anh rất thú vị,
vừa rồi phân tích động cơ xem mắt và kết hôn của anh, anh không hề khó
chịu, còn nghiêm túc hỏi đáp thành thật, tuy rằng nhiều lần rõ ràng anh
sắp chống đỡ không được, muốn cúp điện thoại; nghe cô nói muốn lập di
chúc, anh không bị dọa sợ mà chạy mất, lại còn muốn hẹn cô, anh ta không có đầu óc, hay là lá gan quá lớn? Cô bỗng có chút hối hận, không nên từ chối anh ta, có lẽ đi ra ngoài với anh ta, sẽ rất thú vị. . . . . .
Quản Mục Đông để điện thoại xuống, khó mà tin được -- anh bị từ chối rồi!
Lần đầu tiên trong đời, anh hẹn phụ nữ không được, hơn nữa còn gặp một đống chuyện ly kỳ cổ quái, lý do từ chối dường như rất thật nhưng lại là
giả, anh chỉ mời cô ta ăn một bữa cơm thôi, sao cô ta có thể bài ra
nhiều thứ như vậy?
Quản Trình Hoằng nói oang oang: "Anh hẹn chị
ấy không được? Anh vậy mà lại không hẹn được phụ nữ? Quản Mục Đông, có
phải anh làm chuyện gì vô lễ với người ta nên chị ấy mới không đồng ý ra ngoài với anh?"
"Em bớt nói nhảm đi, anh giống loại đàn ông đó
sao?". Anh không hiểu, tuy cô nhiều lần làm cho anh cứng lưỡi không biết nói gì, nhưng anh vẫn giữ đúng phép tắc, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?
“Dù sao em cũng nghe thấy, anh có hẹn cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý”.
Cuộc gọi này, vốn là nhằm vào đứa em trai để nó có thể báo cáo kết quả,
do cô từ chối anh chứ không phải do anh không hẹn cô.
"Anh già
rồi, không có sức hấp dẫn nữa rồi !" Đúng lúc chú chó già A Ma đi tới,
hướng về phía Quản Mục Đông mà sủa: "Anh xem, A Ma cũng đồng ý."
Gâu Gâu! Nghe được tên mình, A Ma phấn khởi vừa sủa gâu gâu vừa vẫy đuôi.
Anh cắt ngang em trai và con chó già: "Hai người các ngươi lải nhải nữa thì tối nay sẽ không có thịt nướng."
"Anh thẹn quá hóa giận. . . . . ." Quản Trình Hoằng lập tức kéo A Ma nhanh chóng tránh qua một bên.
Quản Mục Đông thử tỉnh táo lại. Anh không có sức hấp dẫn? Sao có thể, anh
mới ba mươi tuổi, đang ở độ tuổi mà người đàn ông có sức hấp dẫn nhất,
anh dám chắc cô không ghé