Không Nhận Người Tình Cũ

Không Nhận Người Tình Cũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322945

Bình chọn: 8.5.00/10/294 lượt.

vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng cô.

"Em không cần lo lắng, Lâm tổng không dám khinh suất, vọng động với anh đâu."

"Thật?"

"Cùng Lâm tổng trở mặt đích xác có chút phiền toái, chỉ là người bị tổn thất tuyệt đối không phải là anh." Hạ Lâm Đế nâng khóe môi lên, "Ban đầu là ông ấy chủ động đưa ra yêu cầu hợp tác, hôm nay thực sẽ vì con gái mà hủy bỏ hợp tác sao?"

Người thông minh sẽ biết nên làm như thế nào, nhưng nếu Lâm tổng đầu óc nhất thời hồ đồ, muốn đối địch với anh, anh sẽ vui vẻ theo cùng!

Nghe vậy, Đào Khuynh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng cười như không cười của anh. "Anh không lo lắng chút nào à?"

"Oa, để em biết rồi sao?" Anh giả bộ kinh ngạc.

Thì ra là anh đã sớm có biện pháp!

"Ghét! Người ta cho là sẽ làm liên lụy anh, rất lo lắng đấy!" Cô chu môi, đấm đấm vào ngực anh.

"Chuyện không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng của em đâu, cho nên về sau có vấn đề gì đều phải nói cho anh biết, hiểu không?" Hạ Lâm Đế dặn dò, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Đào Khuynh gật đầu một cái, gánh nặng trong lòng giảm bớt rất nhiều. "Ừ. Biết vậy em yên tâm rồi."

"Đào Khuynh ngu ngốc." Hạ Lâm Đế lấy ngón tay điểm vào chóp mũi cô: "Anh muốn sớm một chút giải quyết vấn đề này để cho em an tâm, chỉ không ngờ chị anh lại giúp Lâm Đình Tính. So với Lâm tổng, chị ấy mới là nhân vật phiền toái."

Chị anh hơn anh tám tuổi, mặc dù thương yêu em trai duy nhất là anh, nhưng tác phong làm việc cực kỳ cường thế, luôn muốn giữ lập trường của mình, có lúc cũng làm anh cảm thấy khó xử.

Anh đối phó người ngoài không cần chần chờ, nhưng đối với chị anh không thể như vậy, phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể hành động.

"Chị Lâm Ngọc hình như rất ưa thích cô ấy." Nhắc tới Hạ Lâm Ngọc, Đào Khuynh vẫn không nhịn được sợ hãi, rũ mắt.

"Lâm Đình Tính tích cực như vậy, nhất định là chị anh sẽ ủng hộ. Tin tức kết thân đó cũng là do chị ấy truyền ra, thật không hiểu nổi chị ấy đang suy nghĩ gì nữa."

Đào Khuynh mím môi, lấy dũng khí mở miệng: "Chị Lâm Ngọc có nói chuyện này với anh sao?"

"Ừ, chị ấy nói Lâm Đình Tính rất khá, là vì tốt cho anh nên mới giúp một tay . . . Hừ, thật là ăn no rỗi việc." Bởi vì chị anh nhúng tay, chuyện mới trở nên phức tạp hơn.

Đào Khuynh chán nản, không khỏi nắm tay lại, "Vậy anh có nói chuyện chúng ta hợp lại với chị ấy không?"

"Dĩ nhiên." Mặc dù chị anh mỗi lần cùng anh liên lạc đều sẽ nhắc tới Đào Khuynh, muốn dò xét suy nghĩ của anh, nhưng thái độ anh thủy chung kiên định, chưa bao giờ dao động.

Chị ấy biết! Đào Khuynh đột nhiên sự khó thở, bờ môi run rẩy. "Vậy, vậy sao? Chị Lâm Ngọc nói gì?"

Hạ Lâm Đế trầm mặc một hồi, đôi mắt đen nheo lại.

"Phản ứng của chị ấy rất kỳ quái." Khi đó anh đắm chìm trong niềm vui cùng cô hợp lại, cũng không hề để ý cách nói chuyện của chị, hôm nay nhớ tới, cảm thấy đúng là có cái gì không đúng.

"Chị ấy không tin?" Đào Khuynh nhịp tim nhanh vài nhịp, khẩn trương nuốt nước bọt.

"Ừ . . . Chị anh thích em như vậy, ban đầu nghe nói chúng ta chia tay cũng rất kinh ngạc. Hiện tại biết chúng ta hợp lại, phải rất cao hứng mới đúng chứ, phản ứng của chị ấy quả là ngoài dự liệu của anh." Tại sao Đào Khuynh vừa mở miệng đã nói chị anh không tin? Hạ Lâm Đế càng nghĩ càng thấy khả nghi.

Đào Khuynh nghe thấy hồ nghi trong giọng nói của anh, vội vàng mở miệng: "Chị anh luôn luôn thương anh, lúc đó em vô duyên vô cớ nói chia tay, làm anh khổ sở, chị nhất định không tha thứ cho em nên mới tức giận."

"Xem ra em còn hiểu chị anh hơn anh đấy." Anh nhìn vẻ mặt kinh hoảng của cô, hếch mày lên.

"Không có, sao có chuyện đó được." Đào khuynh mở to mắt, hít sâu một cái trấn định suy nghĩ rối loạn.

Đến nay cô vẫn không quên những lới Hạ Lâm Ngọc nói lúc đó.

Nhưng nếu để Hạ Lâm Đế biết là chị anh yêu cầu cô chia tay, với cá tính cường thế của hai chị em họ, chắc chắn sẽ gây nên phong ba!

Đào Khuynh cũng biết, Hạ Lâm Ngọc sớm muộn sẽ tìm tới cô, giờ phút này tâm tình của cô đã đủ rối loạn, thật sự không muốn ưu phiền thêm nữa, trước hết cứ để cho cô trốn tránh đi!

Hạ Lâm Đế một tay nâng cằm Đào Khuynh lên, một tay kia ôm hông của cô. "Sắc mặt của em thật khó coi, biết chị anh muốn giúp Lâm Đình Tính, cho nên em lo lắng à?"

"Ừ, em sợ hai người vì em mà tranh chấp . . ." Đào Khuynh cứng đờ đáp lời.

"Em nói nhưng lời này làm anh rất lo lắng, giống như em lại muốn chạy trốn vậy." Cánh tay anh trên eo cô siết lại, giọng Hạ Lâm Đế khàn khàn đầy bất đắc dĩ cùng lo lắng. "Đừng như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai tổn thương em, cho nên không cần có ý định trốn chạy."

Lời của anh khiến Đào Khuynh cảm động không thôi, lập tức thu hồi lo lắng, cười nhìn anh. "Em chỉ là lo lắng mà thôi, lần này sẽ không chạy trốn nữa."

"Thật?"

"Em bảo đảm." Cô tuyệt sẽ không vứt bỏ anh một mình nữa.

"Nghe được câu này, anh mới an tâm." Hạ Lâm Đế đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô, trong con ngươi chớp động ánh sáng cùng lửa nóng, bàn tay khẽ vuốt tóc cô.

"Em buồn ngủ, muốn ngủ rồi." Đào Khuynh cảm thấy giống như bỏ được cục đá đè ở trong ngực xuống, cảm thấy mệt mỏi rã rời muốn sớm


XtGem Forum catalog