
ảm, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng lan tràn toàn thân cô.
Nghe tiếng rên rỉ kiều mỵ của cô, đầu lưỡi của anh thăm dò hoa kính nhỏ hẹp, chậm rãi đi vào.
"Không cần . . ." Ma sát êm ái mang đến cảm giác tê dại tuyệt diệu, Đào Khuynh thở dốc dần dần nặng nề thêm, kìm lòng không được đong đưa eo mông.
Hạ Lâm Đế mút lấy mật dịch từ u cốc chảy ra, phát ra tiếng chậc chậc, ngón tay cũng không rảnh rỗi trêu chọc hoa hạch đã sớm cứng rắn.
"Muốn anh rồi hả?" Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô nóng nảy bất an, khóe môi tà ác nâng lên.
"Lâm Đế . . ." Đào Khuynh mở cặp mắt mờ mịt, chủ động dùng chân ôm lấy hông của anh.
"Anh muốn nghe em nói. Muốn anh sao?"
Cô thẹn thùng, cầu khẩn, "Em muốn anh, cho em . . ."
"Như em muốn." Hạ Lâm Đế ở bên tai cô nói nhỏ, động eo một cái, kiên cường dâng trào lập tức tiến vào hoa huyệt của cô.
Đào Khuynh rên rỉ một tiếng, còn chưa kịp cảm thụ phần phong phú ở trong cô, anh đã triển khai luật động.
"Lâm Đế . . ." Cô theo tiết tấu của anh đong đưa mông eo, không nén được rên rỉ.
Anh cúi đầu hôn môi cô, vuốt ve cô đầy đặn trắng nõn, không hề đứt đoạn tăng tốc độ, cảm giác hoa huyệt mềm mại nóng ấm thật chặt ngậm lấy to lớn của anh, cùng với sự ma sát mang đến cảm giác đê mê, tê dại.
"Khuynh, em thật giỏi." Cô thật chặt, thật ấm nóng! Hạ Lâm Đế không nhịn được hung hăng đoạt lấy cô, hưởng thụ tư vị mất hồn.
Đào Khuynh thở gấp không nghỉ, ôm chặt anh.
"Lâm Đế . . . Quá nhanh . . . Em không chịu nổi . . ." Khoái cảm quá mức mãnh liệt ào đến, làm cô mất hồn thét ra tiếng.
Hạ Lâm Đế vuốt ve mông cô đầy đặn mà co dãn, thật nhanh rút lui khỏi thân thể của cô, nâng cao chân trái cô, nghiêng người lại tiến vào.
Nóng bỏng kiên cường to lớn không ngừng ở hoa huyệt mềm mại kéo ra đưa vào, vang lên âm thanh khiến người ta ngượng ngùng.
Tiếng thở gấp của nam nhân cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân quấn lấy nhau, thật lâu không ngừng nghỉ . . .
Đào Khuynh ngửa đầu nhìn tòa biệt thự hoa lệ trước mặt, tâm tình hết sức nặng nề.
Mới vừa rồi Hạ Lâm Ngọc gọi điện thoại cho cô, muốn lập tức cùng cô gặp mặt. Cô biết rõ Hạ Lâm Ngọc là vì chuyện của cô và Hạ Lâm Đế, không cách nào trốn tránh.
Cô xin nghỉ phép, không nói cho Hạ Lâm Đế biết, một mình đến biệt thự Hạ gia.
Trước kia cô từng tới nơi này mấy lần, khi gặp gỡ các trưởng bối Hạ gia luôn nơm nớp lo sợ, nếu không có Hạ Lâm Ngọc giúp đỡ, cô chỉ sợ ngay cả một câu cũng không dám nói.
Vậy mà, hôm nay người làm cô sợ hãi lại là Hạ Lâm Ngọc.
Hai năm qua người của Hạ gia đã sang Mĩ định cư, Hạ Lâm Đế có chỗ ở khác. Bởi vì Hạ Lâm Ngọc thỉnh thoảng nghỉ phép trở về, mới giữ căn biệt thự này, bình thường nơi này không có ai ở, chỉ có người định kỳ tới quét dọn.
Đào Khuynh hít sâu một cái, lên tinh thần rồi mới đi vào.
Hạ Lâm Ngọcvừa thấy cô, không khỏi quan sát cô hồi lâu.
"Chị cho là sẽ không gặp lại em nữa." Giọng nói của cô tương đối phức tạp.
"Chị Lâm Ngọc . . ." Đào Khuynh rũ mắt, khẽ gọi cô một tiếng. Cô không có thay đổi nhiều, vẫn là Hạ Lâm Ngọc diễm lệ, phong thái tràn đầy tự tin.
"Ngồi xuống trước đã."
Đào Khuynh đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sa lon, thủy chung không dám nhìn thẳng cô.
"Biết chị gọi em tới có dụng ý gì không?" Hạ Lâm Ngọc không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng vào trọng điểm. "Vốn là chị còn không tin, nhưng Đình Tính nói cho chị biết, cộng thêm Lâm Đế chính miệng thừa nhận . . . Chuyện này thật làm chị bất ngờ."
Lúc trước qua điện thoại nghe em trai vui mừng nói cùng Đào Khuynh hợp lại, cô thật sự khó tin. Có lẽ lúc ấy phản ứng của cô vô cùng mất tự nhiên, khiến anh nghi ngờ, mấy lần trò chuyện sau đó em trai đều vô tình hay hữu ý nhắc tới Đào Khuynh.
Tóm lại, cô phải giải quyết Đào Khuynh trước khi em trai phát hiện ra chân tướng!
"Chuyện này ngay cả em cũng không ngờ ." Đào Khuynh nhỏ giọng nói.
"Rõ ràng là có thể tránh sao lại để xảy ra, đây rốt cuộc chuyện gì?" Hạ Lâm Ngọc nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
"Chị Lâm Ngọc, em thật xin lỗi." Đào Khuynh lòng tràn đầy áy náy.
Lửa giận của Hạ Lâm Ngọc không phải một câu thật xin lỗi là có thể trở lại bình thường. "Nói xin lỗi có ích lợi gì? Em biết rõ ý chị, nhưng vẫn quyết định làm trái lời hứa!"
"Em đã cố gắng, vì né tránh anh ấy còn trốn ra nước ngoài, nhưng em thật không có biện pháp buông tay anh ấy." Đối mặt với chất vấn, Đào Khuynh kìm nén lo lắng, chậm rãi mở miệng.
"Em tại sao không ở lại nước ngoài đi? Chỉ cần em không xuất hiện, Lâm Đế sẽ chết tâm." Hạ Lâm Ngọc cho là mặc dù em trai rất cố chấp, nhưng qua thời gian, tình cảm của hai người tự nhiên sẽ phai nhạt.
"Lúc ấy em không nói lời nào rời đi, cho là anh ấy sẽ tức giận sẽ không thèm để ý đến em nữa, nhưng là em đoán sai."
"Nó kiên quyết như vậy, làm sao có thể ngắn ngủn mấy tháng liền buông tha? Em không nên trở về mới phải."
"Dạ, đây là lỗi của em, nhưng chuyện này làm em hiểu rằng anh ấy đối với em là yêu thật lòng. Có thể ở cùng anh ấy là chuyện tốt đẹp nhất đời này của em, em không hối hận." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, quyết định dũng cảm đối mặt.
Hạ Lâm Ngọc vẻ mặt khó tin, cấ