
ấy biết Vệ Lam cậu là bạn
thân của mình, sẽ không tính toán đâu.”
Bác Trương cũng cảm thán: “Đúng đó, thật khéo, cô Vệ lại là bạn thân của cô Quách đây.”
Xe đưa Vệ Lam về văn phòng trước, hai cô gái tạm biệt mà lưu luyến không rời.
Sau khi bác Trương khởi động lại xe, qua kính chiếu hậu, Quách Chân Chân nhìn theo bóng Vệ Lam mờ dần. Khi bác
Trương quay xe lại, cô làm như thờ ơ hỏi: “Lần trước bị Vệ Lam tông vào
đuôi xe, Je không nói gì thêm à? Anh ấy có nói gì với Vệ Lam không?”
“Không có, lúc ấy cậu chủ ở trong xe
không có xuống, hoàn toàn không nhìn thấy cô Vệ, chính tôi là người
xuống xe thương lượng với cô Vệ. Cô Vệ đưa danh thiếp, cậu chủ nhận lấy, rồi nói sắp đến giờ, cứ làm theo lời cô Vệ nói là được. Sau khi sửa xe
xong, tôi đưa hóa đơn cho cậu chủ, cậu chủ nhìn sơ qua rồi nói số tiền
không lớn nên quên đi.”
“Vậy thôi à?”
“Vâng.”
Xe chạy đến dưới một tòa nhà cao cấp thì dừng lại, bác Trương xuống xe đứng ở ngoài, một lát sau, một người đàn
ông cao to, phong độ tuyệt vời đi đến.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn
giản, ống tay áo xăn đến khuỷu tay, cách ăn mặc có vẻ tùy ý nhưng lại
sang trọng tao nhã khó diễn tả được. Khuôn mặt điển trai đến hoàn hảo,
đôi mắt đen láy như mực càng thu hút sự chú ý của người khác. Tóm lại,
toàn thân đều hiện ra khí chất hơn người. Nếu không phải khắp người anh
tỏa ra sự lạnh lùng khó tiếp cận, có lẽ anh chính là loại đàn ông mà tất cả phụ nữ đều tự nguyện lao vào chỗ chết.
“Je.” Quách Chân Chân mở kính xe, vẫy vẫy tay với anh.
Trên miệng anh nhếch lên vẻ cười thản nhiên, cười cười với cô: “Nhà thiết kế đã xem biệt thự rồi?”
Vừa nói, vừa để bác Trương mở cửa xe, ngồi vào trong bên cạnh Quách Chân Chân.
“Xem xong rồi.” Quách Chân Chân gật đầu, “Họ nói vài ngày nữa là có thể đưa ra bản thiết kế.”
“Ừ.” Anh khẽ đáp,
Quách Chân Chân nhìn anh, như nhớ ra
chuyện gì, nở nụ cười sáng lạn: “Chi Dực, anh xem khéo hay không? Cô chủ của văn phòng thiết kế Lam Quang lại là Vệ Lam. Trước kia em từng kể
với anh về Vệ Lam đó, là bạn thuở nhỏ của em, anh còn nhớ không? Đúng
rồi, lúc anh vào học lớp của tụi em, đã từng ngồi sau lưng cô ấy đó.”
Vẻ mặt của Chi Dực vẫn bình thường, hình như suy nghĩ một chút: “Hình như có chút ấn tượng.”
“Anh nhớ lại xem, anh thật sự không nhớ cô ấy à?”
Đoạn Chi Dực cười nhạt, thờ ơ lên tiếng: “Anh chỉ nhớ là khi em kể lại chuyện trước kia, hình như thường xuyên
nhắc đến cái tên này.”
Dáng vẻ Quách Chân Chân có hơi nản lòng: “Em còn nghĩ rằng anh nhớ cô ấy chứ, khi đó anh ngồi ở sau lưng cô ấy
rất lâu mà. Nhưng cũng đúng, bạn học trong lớp tụi em, e rằng một người
anh cũng không nhớ. Lúc gặp anh ở Anh, em gọi tên anh, anh cũng đâu có
chút ấn tượng gì với em.”
Khóe miệng Đoạn Chi Dực khẽ lạnh lùng
cong lên: “Tính cách của anh chính là không thú vị vậy đó.” Dứt lời, lại nói tiếp, “Anh còn chút việc, đưa em về nhà trước.”
“Không phải đã nói cùng nhau ăn cơm trưa sao?” Vẻ mặt Quách Chân Chân có hơi bất mãn.
Vẻ mặt Đoạn Chi Dực lại thản nhiên như trước: “Anh bận, em ăn một mình nhé.”
Sau khi xe dừng lại, Quách Chân Chân
miễn cường cầm lấy túi xách, chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên đụng vào vật
gì cưng cứng trên chỗ ngồi, tiện tay cầm lên thì thấy: “Ủa? Là điện
thoại của Vệ Lam mà, sao lại rớt trên xe?”
Ánh mắt Đoạn Chi Dực hơi sáng lên, trước khi cô mở điện thoại ra xem, đã lấy lại từ trên tay cô, nói một cách
qua loa: “Tùy tiện xem điện thoại của người khác không phải là hành vi
lịch sự, anh nói bác Trương đưa đến văn phòng của cô ấy là được.”
Quách Chân Chân bĩu môi, còn chưa kịp chào tạm biệt, anh đã kéo kính xe lên, kêu bác Trương khởi động xe.
Đoạn Chi Dực ngồi trên xe, trong tay cầm chiếc điện thoại vừa mới lấy từ trên tay của Chân Chân. Nhìn trân trối
màn hình tối thui hồi lâu, im lặng mở ra, nhìn thấy nhắc nhở nhập mật
mã, anh không cần suy nghĩ, liền tiện tay nhập vào vài con số.
Sau đó, suôn sẻ mở được điện thoại ra.
Khóe miệng Đoạn Chi Dực nhếch lên thành nụ cười khinh khỉnh, quả nhiên
vẫn ngốc nghếch như trước, cái gì cũng lấy sinh nhật làm mật mã.
Nhưng nụ cười này của anh còn chưa kịp
hiện ra, liền nghiêm mặt lại, trên màn hình điện thoại là ảnh của một
đôi tình nhân, biểu cảm của Vê Lam và Minh Quang cười đến rực rỡ, như là cười với người đang nhìn điện thoại này.
Sắc mặt Đoạn Chi Dực trầm xuống, cắn
chặt môi, mặt tỉnh bơ nhấn vài nút, mở ra nhật ký cuộc gọi gần nhất, đa
số là của một người tên Tiểu Minh Tử, rõ ràng là cách gọi giữa những
người đang yêu nhau.
Anh cầm điện thoại, nhắm mắt một lát,
khi mở mắt ra, sóng to gió lớn bên trong như như tan biến hết. Anh lại
mở điện thoại ra, ngón tay thon dài bấm vài cái, im lặng cài đặt xong,
đưa cho tài xế ở đằng trước: “Bác Trương, đến văn phòng thiết kế Lam
Quang, cầm điện thoại trả lại cho cô Vệ.”
————————————-
[1'> Già Lưu là một nhân vật quê mùa Hồng Lâu Mộng, lần đầu đến thăm Đại
Quan Viên xa hoa lộng lẫy trong phủ Vinh Quốc thì cứ há hốc mồm ra nhìn. Câu này dùng để tả dáng vẻ như nhà quê lên tỉnh của Vệ Lam.
Sau khi Minh Qua