
cô có thai phải không? Là của Je sao?”
“Dùng cái thai để uy hiếp…”
“…..”
Vệ Lam không ngờ phóng viên lại mất nhân cách tới mức này, ngang nhiên cướp giấy xét nghiệm của cô ngay trên
đường. Cô bị dồn ép đến nỗi không còn cách nào nên tức tối đứng dậy đẩy
phóng viên đang chắn trước mặt mình ra, đi về phía bệnh viện.
Nhưng bọn phóng viên đã quen săn lùng
tin tức của giới giải trí này bắt được cơ hội ngàn năm có một thì làm gì chịu tha cho cô, họ lại nhanh chóng ùa tới như thủy triều lên, bao vây
cô lại.
“Tránh ra! Tranh ra!” Vệ Lam bị bao vây tầng tầng lớp lớp, cô ra sức chống đẩy, giọng cũng trở nên the thé.
“Các người đang làm gì đó!” Một tiếng quát vang lên, sau đó là một người lao tới nhanh như gió.
Đoàn Chi Dực mạnh tay đẩy đám phóng viên ra, lao tới bên cạnh Vệ Lam, ôm cô vào trong lòng.
“Je! Anh Đoàn!” Đám phóng viên thấy nam nhân vật chính tới thì càng kích động hơn, vội vàng bao vây hai người lại.
“Anh và cô Vệ có quan hệ gì?”
“Mấy ngày trước cô Trần Vũ Yên còn họp báo nhắc tới anh, anh có gì để nói không?”
Đoàn Chi Dực bực mình nên đẩy mạnh mấy phóng viên ở gần mình, ôm Vệ Lam đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.
Nhưng đám phóng viên vẫn không chịu buông tha, dường như không có được câu trả lời vừa ý thì sẽ không chịu thôi.
Thậm chí có một phóng viên còn đưa tay kéo áo Vệ Lam, Vệ Lam bị người đó kéo lảo đảo nên vô thức thét lên: “Buông ra!”
Đoàn Chi Dực nghe tiếng cô hét thì nhìn
lại, giận đến đen cả mặt, anh phẫn nộ đẩy mạnh tay người đó ra nhưng lại không thành công.
Đến lúc này thì sự nhẫn nại của Đoàn Chi Dực đã đến mức cực hạn.
Rầm! Loảng xoảng!
Mấy cú đấm thật mạnh được nện vào mặt
nam phóng viên đó, buộc anh ta phải buông tay. Xong Đoàn Chi Dực còn
giật lấy mấy cái mấy ảnh đập xuống đất.
Hành động của anh đã khiến cho đám phóng viên thích sinh sự này hoàn toàn kích động, lúc nãy còn coi như là
phỏng vấn một cách lịch sự, bây giờ đã trở thành xô đẩy bốn bề.
Đoàn Chi Dực bảo vệ Vệ Lam, nhưng trong lúc phá vòng vây, vì kéo đẩy quá kịch liệt nên làm Vệ Lam bất cẩn té xuống đất.
Đám phóng viên thấy phụ nữ có thai té
ngã thì không dám liều lĩnh xô đẩy nữa, xung quanh liên tục vang lên
tiếng bấm máy ảnh tách tách.
Một tay Đoàn Chi Dực còn nắm tay Vệ Lam, thấy cô té ngã thì lập tức ôm trọn cô vào lòng.
Nhưng lúc này, Vệ Lam lại cảm thấy đầu
choáng mắt hoa, bụng dưới còn đau âm ỉ, một dòng nước ấm từ trong cơ thể cô chảy ra, gương mặt vốn đã trắng nhợt do hoảng loạn nay bỗng trở nên
tái mét.
Cô cảm thấy không ổn, vội vàng nắm cánh tay Đoàn Chi Dực, giọng run run: “Đoàn Chi Dực, bụng em đau quá.”
“Cái gì?”
“Đau…” Những từ phía sau còn chưa nói
hết thì Vệ Lam đã cảm thấy đầu óc mơ màng, cả người cô ngã vào vòng tay
anh, bất tỉnh nhân sự.
Đoàn Chi Dực thấy không ổn nên lập tức
bế thốc cô chạy vào trong bệnh viện. Đám phóng viên sau lưng thấy xảy ra chuyện lớn nên ai nấy cũng xách đồ đạc, giải tán ra về.
Quãng đường chỉ có mấy chục mét nhưng
Đoàn Chi Dực lại cảm thấy nó dài như mấy chục km. Chân trái anh không
linh hoạt nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tốc độ của anh, vậy mà anh vẫn
cảm thấy hoảng loạn bất an, lực bất tòng tâm, giống như sắp mất đi thứ
gì vậy.
Vệ Lam trong lòng anh đã hoàn toàn hôn
mê, mặt và môi đều trắng bệch. Tay anh nâng phía dưới gần mông cô, cách
một lớp quần dày mà vẫn cảm thấy dường như có thứ gì đó âm ấm, ươn ướt
đang thấm ra.
“Vệ Lam, Vệ Lam…” Giọng Đoàn Chi Dực đã
run tới mức không nói nên lời. Nhân viên ngoài sảnh bệnh viện lập tức
đẩy giường ra, nhanh chóng đưa Vệ Lam vào phòng cấp cứu.
Đoàn Chi Dực đứng ngoài phòng cấp cứu,
trên mặt là vẻ hoảng loạn, ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể tựa
vào tường để trụ thân mình. Mồ hôi lạnh trên trán anh rơi xuống tí tách.
Anh chậm rãi đưa tay trái lên trước mắt, bàn tay anh một màu đỏ tươi.
———————————-
“Đừng tức giận nữa, chuyện đã đến nước
này thì cứ thuận theo tự nhiên thôi, chúng ta cứ ở đây chờ tin của hai
đứa nó. Nếu thật sự có thai thì cũng coi như là chuyện đáng mừng, không
phải bà vẫn luôn mong được bế cháu sao?” Trong nhà trọ, ba Vệ Lam đang
an ủi mẹ Vệ Lam vẫn còn tức giận.
Tối qua mẹ Vệ Lam nghĩ tới chuyện gạo đã nấu thành cơm thì tức tối cả đêm, sáng sớm thức dậy vẫn còn chưa thông
suốt, nhưng tai thì cứ bất giác chú ý đến động tĩnh ngoài cửa. Không ngờ đợi đến trưa mà vẫn không thấy ngoài cửa có động tĩnh gì, cho nên lòng
lại thấy buồn bực không vui.
Không biết có phải do linh cảm mẹ con
hay không mà lúc đầu bà rất tức giận, nhưng sau khi đợi mấy tiếng đồng
hồ thì cơn giận dữ ấy dần dần trở thành nỗi bất an. Bà phiền não nên
không ngừng bấm điều khiển từ xa khiến màn hình TV không ngừng thay đổi.
“Ông nói xem sao Vệ Lam lại thích cái
thằng họ Đoàn kia chứ? Cái thằng khốn ấy có gì tốt đâu? Năm đó còn học
cấp ba mà đã làm ra chuyện khốn nạn như thế thì làm sao mà tốt được chứ? Chỉ nhìn bộ dạng của nó là tôi đã thấy không thích, mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc, nửa ngày mà cũng không nói được một câu.”
Không nói thì thôi, đã nói tới là mẹ Vệ