
ều bạn trai giàu có, lần nào cũng làm ra vẻ mặt hâm mộ. Vài ngày sau, phát hiện biểu hiện của nữ chính thật lãnh đạm, tin tức liền biến thành nhiều chàng đẹp trai giàu có điên cuồng theo đuổi Vệ Lam.
Vệ Lam đương nhiên không thèm quan tâm tới Quách Tử Chính, nhưng người ta tràn đầy kiên nhẫn, không ngồi xe của anh ta, anh ta liền theo cô ngồi xe buýt hoặc đi taxi, một mạch bám đuôi đến cổng khu nhà.
Qua mấy ngày như vậy, mẹ Vệ Lam cũng có nghe nói. Điều kiện của Quách Tử Chính, trước kia người giới thiệu cũng có nói qua với bà, đây tuyệt đối là trong trăm có một, hiện giờ thấy Vệ Lam từ chối, ít nhiều cũng hơi bất mãn, nhưng không dám ép con gái quen người ta.
Sau đó, nhìn thấy Quách Tử Chính ở dưới nhà, thấy con người lễ phép khéo nói, bà hài lòng lắm, rồi không thèm để ý đến thái độ của Vệ Lam nữa, trực tiếp cho anh ta tiến dần từng bước, vào trong nhà dùng cơm.
Vệ Lam nhìn thấy Quách Tử Chính trên bàn cơm nhà mình, lại thấy mẹ cô đối xử thân thiện với người ta như thế, đúng là dở khóc dở cười. Dùng cơm xong, khi Quách Tử Chính chào từ biệt, Vệ Lam cũng không đợi mẹ bảo, trực tiếp đứng ra tiễn anh ta xuống nhà.
Tới dưới nhà, Quách Tử Chính vẫn giữ bộ dạng quý tộc, mở cửa xe, nói tạm biệt với Vệ Lam.
Vệ Lam mỉm cười bất đắc dĩ, gõ gõ cửa kính xe anh ta chuẩn bị đóng: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”
Quách Tử Chính nhíu mi, như cười như không, nói: “Đeo đuổi cô, chẳng lẽ cô không cảm nhận được à?”
“Anh Quách Tử Chính à, tôi xin anh đừng chọc tôi nữa. Kẻ ngốc cũng có thể từ trong mắt anh nhìn ra, anh không có chút hứng thú nào với tôi cả.”
Quách Tử Chính chẳng nói đúng sai: “Xem mắt vốn sẽ không thể trông cậy vào có bao nhiêu tình cảm. Cô cũng không định bỏ ra tình cảm với người khác mà, không phải chỉ tìm một người kết hôn rồi sống đến già thôi sao?”
Góc khuất nơi đáy lòng giống như bị người khác vạch trần, Vệ Lam nhíu mày, hỏi vặn lại theo bản năng: “Bất kể là có tình cảm hay không, ít nhất tôi cũng nghiêm túc với chuyện này.” Cô dừng một lát, “Tôi thật lòng hy vọng anh ngừng lại đi, anh như vậy không chỉ mang đến phiền phức cho tôi, còn mang đến phiền phức cho ba mẹ tôi nữa.”
“Vậy à. Bác gái xem ra rất hài lòng về tôi, nếu bác ấy muốn tôi làm con rể, nhưng cô lại không chịu, vậy thì rắc rối lắm.” Quách Tử Chính gật đầu ra vẻ đồng ý, “Như vậy đi, tôi có thể không làm phiền cô nữa, chỉ cần cô đáp ứng một điều kiện của tôi.”
Thấy vẻ mặt Vệ Lam bối rối, anh ta tươi cười nói tiếp, “Yên tâm đi, tôi đâu phải là kẻ giết người phóng hỏa. Là như vầy, ngày mai tôi phải tham dự một bữa tiệc nho nhỏ, đúng lúc đang thiếu bạn gái, cô đi chung với tôi nhé! Sau khi tham dự xong, tôi cam đoan sẽ không làm phiền cô nữa.”
“Vậy thôi à?”
“Cô cảm thấy chưa đủ độ khó sao?”
“Không phải, không phải.” Vệ Lam vội vàng xua tay, “Tôi đi theo anh là được mà. Giữ lời đó, sau ngày mai, anh không được phiền tôi nữa.”
Quách Tử chính hài lòng cười nhếch môi, khởi động xe, nháy mắt mấy cái với cô: “Một lời đã định.”
Nhưng ngày hôm sau, sau khi Vệ Lam ngồi lên xe của Quách Tử Chính, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa xe càng lúc càng quen thuộc, cô rất nhanh liền có cảm giác mình lên thuyền giặc.
Nhưng dù dụ dỗ hay đe dọa, Quách Tử Chính vẫn tiếp tục lái xe, chạy vào cổng lớn khu biệt thự ở lưng chừng núi, mới chịu dừng xe lại, lịch lãm mở cửa xe cho Vệ Lam, mời cô xuống xe.
Chín năm rồi, nơi này gần như không có gì thay đổi, nhưng trải qua thử thách của thời gian, nó cũng đã bao trùm hương vị của năm tháng.
Vệ Lam ngẩn ra một hồi, lại trừng mắt nhìn Quách Tử Chính, bước xuống xe xoay người đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy? Đã đến đây rồi, thì theo tôi vào trong một lát, có thể có nhiều chuyện lớn đó!” Quách Tử Chính kéo cô lại, mỉm cười không cho cô đi.
“Quách Tử Chính, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Vệ Lam cô gắng kiềm chế sự giận dữ sắp bùng phát.
Quách Tử Chính tiếp tục cười, không rõ có ý gì: “Đã nói rồi mà, muốn cô theo tôi dự tiệc. Dượng tôi hôm nay làm sinh nhật cho cặp song sinh, mời tôi đến tham dự. Tôi không muốn đến đâu, hai đứa quỷ nhỏ kia cũng đâu có quan hệ huyết thống gì với tôi. Nhưng mà thịnh tình không thể chối từ, chỉ có thể kéo cô đến cùng tôi, đỡ nhàm chán.”
“Sao anh lại không nói sớm?” Vệ Lam xanh mặt, hất tay anh ta ra, tiếp tục đi ra ngoài, “Tôi không vào đâu.”
“Rốt cuộc cô sợ gì vậy? Sợ gặp phải thằng em họ ngốc nghếch của tôi à?” Quách Tử Chính vừa nói vừa cười nhạo, thấy cô sắp ra khỏi cổng lớn, lập tức đổi giọng điệu, “Vệ Lam, tôi nói rồi, hôm nay cô theo tôi dự tiệc, thì tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Nếu bây giờ cô bỏ đi, tôi có thể cam đoan với cô, tôi nhất định còn phiền hơn lúc trước gấp trăm lần.”
“Anh…” Vệ Lam giận dữ, quay đầu lại liếc anh ta.
“Được rồi, được rồi, nhiều chuyện quá, chúng ta vào ăn đại chút gì rồi đi, không được sao?” Quách Tử Chính kéo cô, làm như hai người quen thân lắm.
Tiệc sinh nhật cặp song sinh là một bữa tiệc gia đình nhỏ, khách mời tổng cộng cũng chỉ mười mấy người.
Quách Tử Chính tùy tiện lôi kéo Vệ Lam vào cửa chính biệt thự, vừa vào liền thấy Đoàn Hồng đang trò chu