Polaroid
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325361

Bình chọn: 10.00/10/536 lượt.

Vệ Lam đã tưởng ông chỉ đang nói

chuyện thời tiết hôm nay.

Vệ Lam thoáng ngơ ngác, một lúc sau mà vẫn không co phản ứng gì.

Cô còn nhỏ tuổi, rất ít khi chứng kiến

cảnh tang tóc mất mát. Dù cô chỉ gặp mẹ Đoàn Chi Dực có một lần, hơn nữa cũng không vui vẻ gì cho lắm nhưng thế nào đi nữa thì cô cũng không thể ngờ được người phụ nữ xinh đẹp nhưng không được bình thường kia lại

không còn nữa.

“Vệ Lam.” Đoàn Hồng thấy cô đang ngẩn ngơ thì gọi khẽ một tiếng.

“Dạ, cháu đi xem cậu ấy thế nào đây.” Vệ Lam hoàn hồn lại, trả lời với vẻ không được tự nhiên lắm. Nói xong, cô

luống ca luống cuống chạy lên lầu.

Đến trước cửa phòng, không biết vì chạy

nhay hay là vì khẩn trương mà tim Vệ Lam đập nhanh thình thịch, một lúc

sau cô mới cố lấy hết can đảm để gõ cửa.

Nhưng bên trong không có ai hồi đáp.

Cô nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng tự xoay tay vặn, đẩy cửa vào.

Đoàn Chi Dực nằm trên chiếc giường màu

đen quen thuộc kia, mặt đối diện với cửa. Gương mặt vốn đã trắng nay trở nên tái nhợt, hai má hơi hóp vào, nếu cậu không đẹp trai dễ nhìn thì

gầy gò như thế rất dễ làm người ta giật mình vì sợ.

Nghe ngoài cửa có tiếng động, cậu không hề có phản ứng gì, thậm chí mắt cũng không ngước lên, giống như đang ngủ say.

Nhưng Vệ Lam biết cậu không hề ngủ. Cô

biết rõ dáng vẻ khi cậu ngủ say, gương mặt thả lỏng bình thản, còn có vẻ hơi trẻ con. Nhưng bây giờ thì mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại, môi

thì mím, rõ ràng không ở trong trạng thái thả lỏng thoải mái.

Cô dè dặt bước tới, hơi cúi người xuống, khẽ gọi tên cậu: “Đoàn Chi Dực.”

Lông mi Đoàn Chi Dực khẽ nhúc nhích,

ngay sau đó, từ từ mở mắt ra. Thấy người trước mặt, cậu có vẻ hơi bực

mình, rồi lại nhắm mắt lại ngay.

Vệ Lam lại bước tới một bước: “Đoàn Chi

Dực, tôi đã biết chuyện của mẹ cậu rồi, người chết không thể sống lại

được, cậu hãy nén đau thương mà sống tiếp. Chú Đoàn nói cậu đã không ăn

cơm mấy ngày nay rồi, cậu dậy ăn chút gì đó đi, nếu dì ở dưới suối vàng

mà biết được cậu nhịn đói thế thì cũng sẽ lo lắng lắm.”

Cô bắt chước những lời trong phim, dù

hơi rập khuông máy móc nhưng cũng tràn đầy sự chân thành, nhất là đối

với một người đối xử dữ dằn với mình.

Đoàn Chi Dực bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, rồi cậu ngồi bật dậy, đẩy cô ra. “Cậu thật là phiền phức.”

Tuy cậu đang suy nhược nhưng cú đẩy này

là dùng hết sức, Vệ Lam bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đẩy ngã và

đụng đầu vào góc tủ ở đầu giường.

Vệ Lam cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trán hơi ươn ướt, âm ấm. Cô không biết đó là gì, chỉ cảm thấy đầu rất đau,

và cảm thấy lòng tốt của mình bị người ta coi như lòng lang dạ thú nên

nhất thời, cô ngồi bệt dưới đất, uất ức đến nỗi nước mắt lập tức trào

ra.

Đoàn Chi Dực thấy trán Vệ Lam rướm máu

nên hình như hoảng hốt, lập tức vội vội vàng vàng nhảy xuống giường,

luống cuống chạy ra mở cửa gọi người vào, còn mình thì trở vô phòng,

ngồi xổm xuống, sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Đau lắm phải không? Sao cậu lôi

thôi thế làm gì, chõ mõm vào chuyện người khác làm gì chứ?”

Vệ Lam nghe cậu nói thế thì rất ấm ức.

Cậu đối xử với cô như thế mà cô còn chạy tới an ủi cậu, không ngờ lại bị cậu đẩy ra và mắng mỏ cho nên nước mắt rơi càng dữ dội hơn, rồi nghẹn

ngào nói: “Tôi sợ cậu quá đau buồn nên mới tới thăm cậu chứ có làm gì

đâu.”

Đoàn Chi Dực ngẩn ngơ, ma xui quỷ kiến

gì mà lau mặt cho cô, thở dài một hơi rồi nói với giọng ôn hòa: “Đừng

khóc nữa, tôi không sao.” Ngừng một lát, cậu nghiêng đầu nhìn cái tràn

còn rướm máu của cô, nói: “Đầu đau lắm có phải không? Có vẻ như cũng

không sâu lắm, tôi đã sai người đi lấy hộp thuốc để cầm máu cho cậu.”



Chuyển ngữ: nhoclubu

Sau một hồi nhốn nháo, trên trán Vệ Lam dán một miếng gạc trắng, theo sau Đoàn Chi Dực xuống lầu. Sắc mặt hai người đều rất tệ.

Lúc này đúng ngay bữa tối, người làm ở nhà họ Đoàn đã làm xong thức

ăn. Đoàn Hồng thấy hai đứa đi xuống, khẽ thở phào, rồi lại thấy miếng

gạc trên trán Vệ Lam, mày hơi nhếch lên, giọng nói lại rất ôn hòa: “Vệ

Lam vẫn chưa ăn cơm đúng không, đúng lúc ăn bữa cơm cùng chú và tiểu Dực đi rồi về.”

Trong lòng Vệ Lam hơi bực, nhưng nhớ đến chuyện Đoàn Chi Dực vừa mới

mất mẹ, cũng rộng lượng không thèm so đo với cậu, lễ phép đồng ý với

Đoàn Hồng, đi theo ông đến phòng ăn.

Đoàn Chi Dực bình tĩnh đứng ở cầu thang hồi lâu, cuối cùng cũng không nói lời nào mà đi theo qua đó.

Có lẽ là trong nhà vừa mới có tang, thức ăn đều là món chay đạm bạc.

Đầu Vệ Lam vẫn còn đau âm ỉ, không ăn uống gì, cộng thêm không khí trên bàn ăn vô cùng nặng nề, khiến người ta không muốn ăn.

Cô lén lút nhìn Đoàn Hồng, rồi lại lặng lẽ nhìn Đoàn Chi Dực. Tuy

rằng diện mạo khá giống nhau, nhưng tính khí hai người hoàn toàn không

giống như là hai cha con.

Đoàn Hồng không chú ý đến sự lén lút của Vệ Lam, chỉ quan tâm tới con trai, hồi lâu, vẻ như lơ đãng mở miệng: “Tiểu Dực, ba biết con rất

buồn. Nhưng người chết không thể sống lại, ba chỉ hy vọng con có thể mở

lòng ra.”

Vệ Lam căng thẳng chờ đợi phản ứng của Đoàn Chi Dực. Chỉ thấy tay cầm đũa của Đoàn Chi Dực thoá