Polaroid
Không Thể Ngừng Yêu

Không Thể Ngừng Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322233

Bình chọn: 7.00/10/223 lượt.

hương Lăng trầm xuống, thanh âm bình thản nghe không ra hỉ nộ, ngồi ở trên giường nhìn thẳng hướng nàng.

“Ý của ngươi là, ngươi hạ độc nhưng lại không có phương pháp giải độc của mình? Đôi mắt ta đây chẳng phải xác định là mù lòa rồi?”

Lạc Băng Nhi xấu hổ khẽ hừ một tiếng, điều này cũng không có thể trách nàng nha, độc này không phải là của nàng, nàng đã đủ hối hận rồi, nếu không hiện tại nàng cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.

“Ngươi đừng nói như vậy, vô luận như thế nào ta tuyệt sẽ không cho ngươi biến thành người mù, huống chi Đông Phương Đường y thuật cao siêu, hắn nhất định có biện pháp chữa trị tốt cho ngươi”.

Cước bộ không tiếng động, hướng nhích tới gần hắn hơn, đi tới trước mặt hắn, từ trong lồng ngực lộ ra một bình sứ bạch ngọc, đổ ra một viên thuốc màu đen, vươn cánh tay nhỏ bé đưa tới bên miệng hắn.

“Ngươi nguyện ý tin tưởng ta không? Viên này là thuốc khử độc, mặc dù không thể làm hai mắt ngươi hồi phục thị lực, nhưng ít nhiều có thể giải độc tố trên người của ngươi, có lợi chứ không có hại”.

Đông Phương Lăng hai mắt vô thần nhìn nàng, hồi lâu, mới gật đầu đồng ý. Nàng liền tranh thủ đưa thuốc bỏ vào trong miệng hắn, ngón tay nhỏ bé nhẹ xẹt qua môi mỏng của hắn, một cỗ khác thường chạy qua đáy lòng nàng, hai má tinh xảo bị lây đỏ ửng, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.

Đôi mắt đẹp tinh tế nhìn hai mắt hắn, tròng mắt đen như mực tựa nước hồ sâu, nếu không phải biết hắn không nhìn thấy, thật nghĩ là hắn đang nhìn chăm chú vào nàng, làm hại nàng ở trước mặt hắn chân tay luống cuống.

“Ngươi rốt cuộc là người nào? Ta cuối cùng phải biết người làm ta thảm hại như vậy là ai chứ?”

Còn nhỏ tuổi đã biết dùng độc, hơn nữa hắn đoán không sai, cô nương này khinh công phi thường, làm hắn không khỏi sinh lòng tò mò.

“Ách. . . Cái này. . . Ngươi sau này sẽ biết”.

Lạc Băng Nhi đáp lời, cước bộ đồng thời lui về sau, hắn sẽ không phải là muốn tìm nàng báo thù chứ? Một đường thối lui đến cánh cửa, ở bước ra phòng, bỏ lại một câu ——

“Đông Phương Lăng, chúng ta sẽ gặp lại”, liền lẻn trốn đi.

Môi mỏng hé mở, bàn tay sờ nhẹ cánh môi, chỗ này từng làm cho ngón tay non mềm nhỏ bé của nàng xẹt qua. Nguyên lai là huyệt đạo của hắn không bị chế trụ, bên trong phòng mơ hồ bay đến một cỗ mùi hương thoang thoảng như có như không, đó là mùi thuộc về nàng.

Buổi trưa, Khương tổng quản dẫn theo hai nha hoàn đi vào Tử tiêu viện. Đi tới cửa phòng đóng chặt, gõ nhẹ cánh cửa, kính cẩn khẽ gọi: “Đại thiếu gia”.

“Vào đi”, bên trong phòng truyền đến thanh âm hùng hậu.

Nghe được một tiếng, cửa phòng bên ngoài được mở ra, Khương tổng quản đi đến, hai nha hoàn cùng theo sau đó. Vừa đi vào bên trong phòng, trước mặt nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng ở trước song cửa sổ để mở.

Hắn chắp tay sau lưng, đón gió, gió mát thổi làm tóc đen hắn bay loạn, tay áo bồng bềnh, không kềm chế được mấy phần phong độ, khuôn mặt tuấn lãng kiên cường, có chút lãnh đạm, làm cho người ta khó hiểu.

Khương tổng quản chừng năm mươi tuổi, vóc người có vẻ hơi mập, nhưng nhìn hắn bước đi như bay, không bị ảnh hưởng bởi vóc người chút nào.

Hắn nhìn bóng dáng cao lớn kia, hốc mắt không khỏi nổi lên hơi nước. Hắn ở Đông Phương phủ đã hơn ba mươi năm, đã sớm đem nơi này làm nhà của mình, mà các thiếu gia càng không đem hắn đối đãi như người ngoài, hắn luôn luôn mang tâm tình cảm ơn Đông Phương gia. Nhìn bốn vị thiếu gia trưởng thành, lão gia phu nhân lần lượt qua đời, hắn lại càng quyết tâm phải hết sức phụ tá các thiếu gia, bảo vệ Đông Phương phủ. Hắn từ trước đến giờ tôn kính Đại thiếu gia nhất, nhưng hiện tại lại bị người ám toán, mù hai mắt, nếu hắn biết là người phương nào gây nên, nếu phải liều mạng già này hắn cũng muốn thay Đại thiếu gia báo thù.

“Khương bá, thu hồi sầu não ngươi lại, đừng mang nước mắt ẩn nhẫn kia”.

Đông Phương Lăng cho dù không nhìn thấy vẫn đoán được hết tình cảm của Khương bá từ trước đến giờ, hiện tại —— định mang nước mắt tự trách chính mình, hắn mày rậm nhẹ nhíu, không nhịn được giễu cợt nói.

Khương tổng quản vội lau đi nước nơi khóe mắt, hai nha hoàn một bên hai mắt trợn tròn nhìn.

“Đại thiếu gia, ngoại trừ Tiểu Thanh vốn hầu hạ người, ta còn phái thêm một nha hoàn nữa, nha hoàn này hôm nay mới tới, ta thấy nàng thông minh lanh lợi, lại có cái miệng dẻo ngọt nên lưu lại nàng. Băng Nhi, còn không mau qua bái kiến Đại thiếu gia”, khóe mắt thoáng nhìn sang nha hoàn bên cạnh bộ dạng thanh tú hô lên.

“Băng Nhi khấu kiến Đại thiếu gia.”

Băng Nhi tiến lên khẽ chào, tiếng nói thấp nhẹ, cụp đôi mắt đẹp xuống, có chút đề phòng. “Được rồi, ngươi đi xuống đi”, thân hình không động, thanh âm trầm ổn có chút không kiên nhẫn.

Khương tổng quản nghe thanh âm, đồng thời rời đi, lấy ánh mắt cảnh cáo hai người, phải cẩn thận hầu hạ.

“Đại thiếu gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong”.

Hai nha hoàn hợp lực đem thức ăn bố trí xong xuôi, Tiểu Thanh cung kính nói. Thân hình cao lớn di động, bước ra mỗi một bước đều cẩn thận, Tiểu Thanh thấy thế bước lên phía trước vịn hắn, cho đến khi hắn an ổn ngồi xuống mới thối lui đến bên cạnh hắn.