80s toys - Atari. I still have
Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327334

Bình chọn: 9.00/10/733 lượt.

mà căn bản là “không nhớ nổi”.

Rốt cuộc là nguyên nhân nào khiến con trai chẳng quên gì mà chỉ quên mỗi cô bé đó, bà không biết nhưng bà có thể càm nhận được năm năm trước, con trai bà bị tổn thương rất nghiêm trọng mới lựa chọn cách trốn tránh này. Ngược xuôi ngang dọc, họ lại quay về điểm xuất phát. Không phải bà không muốn giúp con mình mà là những chuyện bà biết thật sự có hạn. Bà tôn trọng quyết định của con nhưng bà không muốn khi con đối mặt với sự lựa chọn, lại khoét sâu vào nỗi đâu quá khứ, cho dù là muốn đau thì cũng phải chuẩn bị tâm lý, chứ không phải lại là tổn thương một cách mơ hồ thế này.

Thẩm Tiên Phi mở to mắt nhìn mẹ, rất hiếm khi bà nổi giận, mà ngạc nhiên không nói nên lời. Tuy mẹ không nói rõ nhưng anh đã có được đáp án mình cần. Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc biết mình và Tang Du đã từng có chung quá khứ với nhau, anh lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Những điều cần nói đã nói hết, bà Ngô Ngọc Phương bảo Thẩm Tiên Phi: “Con hãy liệu mà làm, mẹ phải đi nghỉ đây”.

Lúc đó đồng hồ đã điểm hai mươi ba giờ ba mươi phút.

Hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, Thẩm Tiên Phi đứng lên, khẽ nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi nghỉ sớm đi, con… ra ngoài đi dạo”, nói xong, anh quay người ra khỏi nhà.

Nhìn bóng dáng vội vã của con trai, bà Phương cười khổ sở rồi lắc đầu. Trên con đường khuya trống trải, chiếc xe lao đi như bay.

Thẩm Tiên Phi giảm tốc độ rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ tối đen như mực, những ngôi nhà thập niên chín mươi san sát nhau xuất hiện trong tầm mắt.

Dựa vào lưng ghế, Thẩm Tiên Phi châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xuống, ánh trăng tràn vào soi tỏ gương mặt nhìn nghiêng trong đêm của anh. Anh rất hiếm khi hút thuốc, chỉ khi đặc biệt phiền muộn mới hút vài điếu, thậm chí anh cũng không biết mình đã học hút thuốc từ khi nào.

Đưa tay đỡ lấy đầu, qua cửa kính, Thẩm Tiên Phi đờ đẫn nhìn những ngôi nhà cũ kỹ kia.

Anh không biết tại sao lại lái xe đến nơi này, vì Tang Du chỉ đường một lần hay vì trong tiềm thức đã ngỡ rằng ngôi nhà họ từng sống chung với nhau là ở đây?

Từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã thấy rối loạn, hóa ra không phải lần đầu, mà là cảm giác trước kia đã từng có.

Trong phòng khám thấy cô cau mày, khàn giọng kể lại chuyện cũ cho A Mục nghe, lúc khóc, lúc cười, dáng vẻ tỏ ra kiên cường nhưng thực chất lại là một đóa hoa yếu ớt kiều diễm nhưng không chịu nổi gió bão, thật sự khiến người ta cảm thấy thương xót.

Tình cảm phức tạp hoang mang trong lòng khiến anh không thể bình tĩnh được.

Mở cửa xe, anh đi về những ngôi nhà đó.

Đi theo cảm giác, đứng trước cổng một tòa nhà, anh ngước lên nhìn các ô cửa sổ, dựa về phía bắc không phải là nhà vệ sinh thì cũng là nhà bếp. Cả tòa nhà chỉ có cửa sổ của bốn hộ gia đình là còn sáng, lầu bảy chì có một nhà sáng đèn.

Không hề do dự, anh bước vào trong.

Theo lối hành lang chật chội, tối om, anh lên tầng bảy.

Anh không thể xác định Tang Du có ở tầng này không, nhưng cảm giác quen thuộc như đang mách bảo anh là ở đây, không hề sai.

Đứng trước cửa nhà số 702, anh ngần ngại một lúc lâu rồi cuối cùng đưa tay bấm chuông.

Trong phòng tắm, Tang Du đang cố sức nhét chiếc khăn bông vào vòi nước.

Chết tiệt, hôm qua rõ ràng còn bình thường, hôm nay tự dưng ống nước lại vỡ một cách bất thường. vốn dĩ định nhân lúc chỗ bị vỡ còn nhỏ, tắm trước đã, ai ngờ mới tắm được một nửa, vòi nước đã vỡ toạc, khoa trương hơn là có thể nói là thành vòi phun nước được rồi.

Lúc đó, chuông cửa reo vang khiến cô giật bắn mình.

Ra khỏi phòng tắm cô nhìn đồng hồ trên tường, đã mười hai giờ đêm, ai lại đi bấm chuông giờ này.

Một suy nghĩ kinh khủng xuất hiện – tiếng chuông kinh dị nửa đêm?

Bật đèn hành lang, qua lỗ mèo, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi, đang cuối đầu đứng ngoài cửa, không nhìn rõ mặt.

Qua cánh cửa, cô giận dữ hét lên: “Người gì nửa đêm không ngủ, thần kinh hay sao mà bấm loạn chuông cửa nhà người ta lên vậy?”

Đứng ngoài cửa, nghe giọng nói quen thuộc, Thẩm Tiên Phi nhướn môi cười, quả đúng thế.

“Là tôi, Thẩm Tiên Phi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc trầm trầm quyến rũ ấy, Tang Du khựng lại bất động. khi có phản ứng, cô mới nhìn rõ người đàn ông đứng ngoài cửa qua lỗ mèo, đúng là Thẩm Tiên Phi.

Tựa lưng vào cửa, tim Tang Du đập thình thịch.

Muộn thế này rồi, anh đến đây làm gì?!

Tên đáng ghét, cười nhạo cô chưa đủ hay sao?

“Tôi không quen anh.”

Đôi môi mỏng nhướn lên thành một đường cong rất đẹp, Thẩm Tiên Phi gác tay lên tường, “Thế à? Vậy chiếc điện thoại màu bạc này tôi giữ lại dùng, hoặc tặng người khác cũng được, dù sao cũng chẳng ai nhận”.

Cửa mở.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Trả điện thoại cho tôi”.

Ngước lên, Thẩm Tiên Phi chăm chú nhìn Tang Du tóc tai ướt đẫm, đang mặc bộ quần áo ngủ. anh nói vẻ xin lỗi: “Xin lỗi đã làm phiền tổng giám đốc Tang tắm rồi”.

Đưa tay ra, Tang Du lạnh lùng: “Xin anh trả điện thoại lại cho tôi”.

Nheo mắt lại, Thẩm Tiên Phi quan sát Tang Du đang dung tay trái che ngực, bộ quần áo ngủ màu đỏ hoa hồng bị tóc thấm ướt, dính chặt vào những đường cong tuyệt