XtGem Forum catalog
Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325894

Bình chọn: 8.00/10/589 lượt.

ra cho tôi nhờ!”, Tang Du thấy cậu bé là đã bực bội.

“Chị ơi, em có thứ này cho chị xem, cô bảo bọn em vẽ, em đã có được một ngôi sao đó”, Tang Bác Văn cười hi hi, nói.

Đúng là gặp quỷ, tên nhóc chết tiệt này không biết nhìn mặt người hay sao? Cô chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ với nó, tại sao nó cứ thích nói chuyện với cô, cô có phải mẹ nó đâu. Nghĩ đến Vu Giai, Tang Du nghiến răng kèn kẹt, ả đàn bà đó xấu xa đầy mình mà lại sinh ra thằng con như thế đúng là trời xanh không có mắt.

Tang Du làm như không nghe thấy, đẩy cậu bé ra rồi lên lầu gọi: “Họ Vu kia, ra đây cho tôi”.

Đang định mở cửa phòng ngủ chính thì cửa bật mở, người đàn bà tên Vu Giai mà cô căm hận nhất thế gian này xuất hiện.

Tang Du đẩy Vu Giai vào phòng, đóng cửa đánh “rầm” một tiếng, chỉ vào mũi Vu Giai giả vờ tức giận: “Họ Vu kia, cô có quyền gì mà bán ngôi nhà này? Ngôi nhà này là của họ Tang chúng tôi, cô họ Vu thì có quyền gì mà bán nó?”.

“Dựa vào đâu à? Dựa vào chuyện tôi là chủ nhân của ngôi nhà này”, Vu Giai ngồi xuống giường, ngắm nghía những móng tay vừa sơn xong.

“Tôi đã từng thấy những kẻ kinh tởm mà chưa thấy ai tởm lợm như cô, loại đàn bà không biết nhục! Ngôi biệt thự này là của họ Tang, cô, kẻ thứ ba xen vào thì có tư cách gì mà xử lý mọi thứ trong ngôi nhà này?”

Nghe Tang Du nói, gương mặt xinh đẹp của Vu Giai trở nên méo mó, cô ta lớn tiếng: “Tang Du, cô đừng quên tôi mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, tôi là vợ hợp pháp của Tang Chấn Dương, là mẹ kế trên danh nghĩa của cô. Cô dựa vào đâu mà lớn lối với tôi? Chính cô mới xem thường, không tôn trọng tôi, đừng trách tôi trở mặt với cô”.

Tang Du sắc giọng: “Trở mặt? Trở mặt cái gì? Loại đàn bà như cô mà có mặt mũi cơ à? Chỉ vì những kẻ thứ ba như cô nên mọi người mới khinh thường đấy. Cùng là phụ nữ mà tôi chưa thấy ai trơ trẽn như cô. Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng có giấy kết hôn mà cô tưởng mình là nữ chủ nhân thật!”.

“Cô mới trơ trẽn đấy! Nếu không phải do lúc đầu cô mặt dày đeo bám A Phi thì tôi cũng sẽ không vào Tang thị thực tập, càng không gặp phải ông bố không bằng cầm thú của cô...”

“Cô câm miệng lại! Họ Vu kia, cô có tư cách gì mà nói bố tôi như thế! Ăn ở mặc đều do bố tôi chu cấp, cô theo ông ấy rồi thì có gì không thỏa mãn nữa? Cô đừng quên bố mẹ tôi đều bị bức chết!”

“Tôi không có tư cách? Nếu không phải do ông ta thừa lúc say rượu cưỡng hiếp tôi thì sao tôi lấy ông ta?!”, Vu Giai gào lên.

“Cô nói gì?”, Tang Du sững sờ.

Vu Giai cười lớn, nụ cười rất kinh khủng, đi từng bước lại gần Tang Du: “Chuyện xấu bố cô làm mà cô không biết à? Ông ta muốn có con trai đến mức điên loạn rồi”.

Bố cô say rượu cưỡng hiếp Vu Giai? Tang Du không chấp nhận sự thực đó, lắc đầu lia lịa: “Không thể nào, cô đang nói dối! Cô đang nói dối!”.

“Tôi nói dối à?”, Vu Giai lại cười rất ghê rợn, “Cô hỏi Hoàng Kiến Quốc và Ngụy Thành Minh đi, còn cả đám cáo già trơ trẽn đó nữa, hỏi xem năm năm trước có phải bọn họ ép tôi uống rượu, hỏi xem năm năm trước bọn họ có đưa tôi đến phòng Tang Chấn Dương không? Cô đi hỏi đi?”, Vu Giai chỉ ra cửa, hét lên, “Cô tưởng tôi muốn chắc? Cô có biết là tôi đã cố gắng học như thế nào, đậu vào H, cùng chuyên ngành với anh ấy chỉ vì muốn ở bên cạnh anh ấy, mong có ngày anh ấy nhìn thấy tôi. Nhưng sao, từ khi cô đến, mọi thứ đều thay đối, cô giống như một kẻ ngoại xâm cướp đoạt mọi thứ của tôi. Tang Du, hôm nay tôi nói cô cho biết, những kẻ trơ trẽn, nhục nhã thật sự chính là người nhà họ Tang các người, bố cô là kẻ hiếp dâm trơ trẽn, cô là kẻ cướp trơ trẽn, nhà họ Tang các người ép tôi phải vào cái nhà này. Tang Chấn Dương hủy diệt tôi, đương nhiên tôi phải trả thù ông ta. Cô kinh tởm tôi, tôi cũng kinh tởm các người”.

Nắm chặt tay, Tang Du nghiến răng, không muốn chấp nhận sự thực đó.

“Mẹ cô thật ghê gớm, có chết cũng giữ lại Tang thị cho cô. Đúng, phần lớn cổ phần Tang thị đều thuộc về cô, tôi không làm gì được nhưng ngôi nhà này là của tôi, khi mẹ cô chưa kịp bắt Tang Chấn Dương để lại cho cô thì nó đã thuộc về tôi, tại sao tôi không có tư cách xử lý nó, tôi muốn bán cho ai thì kệ tôi, liên quan gì đến cô? Tang thị tôi không quản được nhưng ngôi nhà này là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, không liên quan gì tới nhà họ Tang các người”, Vu Giai thỏa mãn cười, nhìn Tang Du đang thẫn thờ, “Cô muốn ngôi nhà này à, được, tính rẻ cho cô, bao gồm mọi đồ nội thất trong nhà, một giá thôi, hai mươi triệu tệ”.

Đột nhiên, Tang Du trừng mắt, cười lạnh: “Hai mươi triệu? Đừng nói là hai mươi triệu, dù hai triệu, hai mươi ngàn, hai ngàn tệ, cô cũng đừng mơ cầm nó ra khỏi Tang thị. Ngôi nhà này tôi tuyệt đối không cho cô bán nó. Một bàn tay không vỗ nên kêu, đừng tưởng người chết rồi thì sẽ không ai đối chứng. Bố tôi là kẻ cưõng hiếp thì sao cô không đi kiện đi? Kiện cho ông vào tù ấy? Lúc ông mua xe, mua nhà, mua trang sức cho cô, cô có nghĩ ông là kẻ cưỡng hiếp không? Ngày nào cô cũng ăn ngon mặc đẹp, vung tiền mua toàn đồ hàng hiệu thế giới, cô có nghĩ rằng ông là kẻ cưỡng hiếp không? Tôi thấy là cô đeo bám bố tôi thì có”.

Vu Giai nghiến răng rồi cười lạnh lùng