Polaroid
Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327304

Bình chọn: 8.5.00/10/730 lượt.

nhìn đồng hồ treo tường: “”Hai giờ năm phút, có vấn đề gì sao?”.

Khi ngửi thấy mùi thuốc là và rượu nồng nặc trên người Tang Du, Thẩm Tiên Phi càng chau mày, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: “Tại sao cô không để mai hãy về? Qua đêm bên ngoài không tốt hơn à? Đưa cả người đầy mùi rượu, mùi thuốc về nhà này, muốn người ta biết cuộc sống về đêm của cô phong phú đặc sắc đến thế nào phải không?”.

Giọng Thẩm Tiên Phi tuy nhẹ nhàng nhưng cơn giận dữ ẩn giấu trong đó lại khiến Tang Du nghi ngại.

Giơ tay lên, cô ngửi thấy mùi rượu và thuốc, đúng là rất nồng nặc, khó chịu, nhưng trong giấy cam kết không quy định rằng cô không được uống rượu, hút thuốc ở nơi khác ngoài căn nhà này mà, cho dù trên người có mùi thuốc và rượu, thì cô cũng đang định đi tắm đấy thôi? Còn nữa, từ bao giờ mà anh lại quản cả giờ giấc cô về nhà thế? Lại còn ngồi đợi trong phòng khách tới bây giờ, là để đợi cô về rồi mắng cô một trận hay sao?

Nhìn thẳng anh, cô phản bác với vẻ tức tối: “Tối qua anh cũng có về đâu, còn em vẫn về mà”.

“Sao cô biết tối qua tôi không về?”, giọng Thẩm Tiên Phi đột ngột cao vút lên.

Hơi sững sờ, cô đến trước cửa phòng vệ sinh, thấy ổ khóa đã được sửa, kính đã được thay mới, cô hỏi vẻ không chắc chắn lắm: “Tối qua anh về thật a? Vậy cửa là do anh phá hỏng sao?”

Thẩm Tiên Phi tiến đến gần Tang Du, vẻ phẫn nộ trong tích tắc đã thay đổi, đôi môi mỏng mím lại hơi nhướn lên, anh cười nhẹ với cô, nhưng trong ánh mắt sắc bén lại có chút châm biếm: “Cô có thể quên ai đã làm hỏng cửa, sao không quên là phải quay về đây đi?”

Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiên Phi bây giờ rõ ràng là đang bất bình thường, Tang Du tỏ ra hoang mang cực độ.

Đột nhiên, sau khí thấy quần áo trên người Thẩm Tiên Phi, cô sững sờ, khẽ há miệng ra, một suy nghĩ kỳ quặc hình thành trong đầu cô … Anh đợi đến bây giờ, đồng thời không tắm rửa, chẳng lẽ không phải để mắng cô, mà vì…

“Cuối cùng đã nhớ ra ai làm hỏng cửa rồi à?”, Thẩm Tiên Phi nghiếng răng nói.

Cô nàng đáng ghét này, chỉ qua một đêm mà đã dễ dàng quên bẵng mọi chuyện rồi.

Trừng mắt nhìn cô, anh quay về phòng, lấy quần áo ra để đi tắm, trong tích tắc khép cửa, cô đã kịp chặn lại.

“Thẩm Tiên Phi, anh phải nói thật đi, có phải anh đã hơi thích em rồi không?”

Trong này, anh sững người, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng rực nhưng cuống quýt của cô, cảm nhận một sự bức bách vô hình, anh quay mặt đi nói gọn: “Không!”, rồi đưa tay định đóng cửa lại.

“Anh đang nói dối!” Một tay cô chặn ngay khung cửa, một chân đạp lên cửa, ngước mặt lên nhìn anh vẻ xúc động: “Nếu anh không có cảm giác với em, sao anh phải đợi đến bây giờ mà không đi tắm?’.

“Tôi tắm lúc nào thì liên quan gì đến cô?”

“Vậy em về nhà lúc nào thì liên quan gì đến anh?”

Dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng vệ sinh, khóe môi anh thoáng hiện nụ cười cay đắng, vẻ mặt dưới ánh đèn dần dần cũng trở nên cứng nhắc, một lúc sau anh nói gọn lỏn: “Đúng, cô về lúc nào thì liên quan gì tới tôi? Cô uống rượu, hút thuốc với ai thì liên quan gì tới tôi?”

Hất mạnh tay cô ra, “rầm” một tiếng, anh đóng mạnh cửa phòng lại.

Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, đôi vai cô không ngừng run lên, nghĩ ngợi rồi cô lại gõ cửa với vẻ không cam tâm: “Thẩm Tiên Phi, anh mở ra, nói cho rõ, mở cửa! Mau mở cửa!”

Tựa lưng vào cửa, anh nghe thấy trái tim mình đang đập mạnh, từng tiếng, từng tiếng lại từng tiếng, như có thứ gì đó đang đánh mạnh lên phím đàn và hát: “Tình yêu đầu tiên ơi, cậu rung động rồi, tình yêu đầu tiên ơi, cậu rung động rồi…”

Anh rung động rồi.

Cô nàng đáng ghét ngoài kia không chỉ khoáy đảo cuộc sống vốn bình yên của anh mà còn phá cả hồ nước xuân trong tim anh nữa.

“Thẩm Tiên Phi, anh không mở cửa thì em đá cửa nhé. Mở cửa mau…”, Tang Du vẫn cố chấp hét.

Đột nhiên cửa mở tung.

Thẩm Tiên Phi lạnh lùng nhìn Tang Du đang thủ thế đạp cửa, lớn tiếng nói: “Tối qua lúc tôi tắm cô đã phá cửa một lần rồi, chẳng lẽ hôm nay còn định phá nữa?”.

Mở to mắt, Tang Du há hốc mồm rồi ngậm lại, một lúc sau cô hỏi với vẻ bán tín bán nghi: “Tối qua? Em đá hỏng cửa? Mà lại là lúc anh đang tắm?’

“Chẳng lẽ là tôi nhìn cô tắm?! Nếu cô đã thích nhìn tôi tắm thế thì cô vào xem cho đủ đi!”, Thẩm Tiên Phi kéo cô vào trong phòng vệ sinh chật hẹp, đè cô vào tường.

Hai người đứng đối mặt, nhìn nhau chằm chằm.

Trừng mắt nhìn Tang Du, Thẩm Tiên Phi đưa hai tay lên, cởi cúc áo đầu tiên trước ngực.

Nhìn đôi mắt đang giận dữ của anh, rồi cuối xuống nhìn ngón tay thon dài đang chuyển động liên tục, cảm nhận được mùi nam tính nóng của anh phả ra trước mặt, trong tích tắc Tang Du cảm thấy ngạt thở, máu nóng dồn lên đầu.

Chỉ trong tích tắc đó, cô đã nhanh chóng tỉnh lại, không biết lấy can đảm ở đâu ra, cô giữ tay anh, cuống quýt: “Anh, anh, anh… đừng hòng giở trò lưu manh! Dáng đẹp thì hay ho lắm chắc. Tạp chí trên mạng, người mẫu nam dáng đẹp hơn anh nhiều lắm, ai thèm nhìn anh. Tránh ra, đồ lưu manh”.

Cô ngượng ngùng đẩy Thẩm Tiên Phi rồi ra khỏi nhà tắm như chạy trốn, còn đóng cửa lại.

Tất cả bỗng yên tĩnh đến bất ngờ, trong không khí bỗng có một thứ tình cảm kh