
còn gầy
hơn lần trước cô gặp anh. Đôi mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, cô không hiểu
người khác cảm thấy thế nào nhưng cô thấy sau lần bị thương ấy anh vẫn
chưa hoàn toàn hồi phục, hoặc có thể do công việc quá dày đặc, bận rộn.
Những lời bác Trần nói vẫn vang vọng bên tai cô, nhưng cô từ chối tiếp
tục nghĩ tới việc ấy.
Cô cũng quên mất những câu hỏi mình đã nghĩ
trước đó. Lúc vào thang máy cô còn nói với mình, sau khi gặp Viên Cảnh
Thụy nhất định sẽ hỏi anh, tại sao muốn cô tham gia cuộc họp này, nhưng
khi thấy anh cô đã quên mất.
Chiêm Hữu Thành rất bận rộn, sau khi dẫn cô vào phòng lại bận nghe điện thoại, sau đó ra ngoài, cô không cảm
thấy ngạc nhiên vì làm thư ký của Viên Cảnh Thụy luôn luôn có vô số việc cần phải giải quyết.
Đổng Tri Vy đặt túi xuống, chờ đợi Viên Cảnh
Thụy chỉ đạo, anh nói với người trong màn hình hai câu rồi mới quay lại
nhìn cô nhưng không giao nhiệm vụ gì mà chỉ nói: “Em ngồi đi, đừng đứng
đấy”.
Ông Smith và Yamada cùng lúc nhường chỗ trống bên cạnh cho cô,
nhưng cô không ngồi vào chỗ đó mà ngồi xuống chiếc ghế sofa trống duy
nhất còn lại. Phục vụ khách sạn rất tốt, ngoài cửa luôn có nhân viên
phục vụ bất cứ lúc nào, lúc này cũng đẩy cửa vào hỏi cô có cần gì không.
Đổng Tri Vy thấy trên trà kỷ có nhiều hoa quả, điểm tâm nhưng hầu như chưa
ai đụng vào, trên bàn chỉ toàn cà phê, có thể do nghĩ tới việc phải họp
đêm cần tỉnh táo tinh thần.
Thấy mọi người đều bận rộn, nghĩ một lát cô đứng dậy ra hiệu cho phục vụ ra ngoài nói chuyện.
Phục vụ của khách sạn Mạo Duyệt rất chu đáo, chưa đầy năm phút sau xe thức
ăn đã tới, phục vụ mang trà và cà phê nóng vào, thay mấy cốc cà phê đã
nguội lạnh từ lâu, trước mặt mỗi người là loại nước uống mà họ thích.
Ông Yamada nhanh chóng cầm cốc trà lên uống rồi cảm ơn phục vụ, sau đó
khẽ nghiêng người với Đổng Tri Vy như mọi khi, ông Smith thì cầm cốc
mocha lên xuýt xoa: “Cô Đổng, có cô ở đây thực quá tốt”.
Cô đặt một
cốc hồng trà trước mặt Viên Cảnh Thụy, màu trà rất đậm. Cô biết thói
quen của anh, bình thường anh chỉ uống nước lọc nhưng sau khi uống rượu
nhất định anh phải uống hồng trà đặc, còn kén chọn lá trà, thay loại
khác thì không động vào ngay, cũng không biết từ bao giờ hình thành thói quen này nữa. Do trước đây cô hay đi công tác cùng anh nên luôn mang
theo bên mình, quen rồi, đến bây giờ trong túi vẫn để mấy gói trà, cô
cũng quên lấy ra, không ngờ hôm nay lại dùng tới.
Viên Cảnh Thụy cầm lên uống một ngụm rồi mỉm cười với cô: “Cảm ơn”.
Đổng Tri Vy cúi đầu trước nụ cười đã lâu lắm rồi mới thấy của anh, mấy nhân
viên cấp cao trong công ty đều biết cô đã thăng chức, trước mặt nhiều
người quen thế này cô không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng mọi thứ
sau đó đều trở nên hết sức tự nhiên, Chiêm Hữu Thành vào phòng, tiếp tục ghi chép và sắp xếp nội dung cuộc họp, chốc chốc lại kịp thời xử lý một số cuộc điện thoại gọi tới. Đổng Tri Vy cũng bận rộn không kém, mặc dù
chỉ là những việc nhỏ nhưng đã bắt đầu làm thì không dừng lại được. Bận
rộn được một lúc cô bỗng nhớ ra một việc khác, thấy trong phòng ai cũng
bận nên cô không làm phiền mọi người mà chỉ lặng lẽ ra khỏi phòng, xuống dưới tầng tổ chức tiệc ban nãy hỏi nhân viên phục vụ xem Viên Cảnh Thụy có để quên gì không.
Cô thấy trên giá treo quần áo của phòng tiệc có áo khoác của anh, trời lạnh thế này anh không thể nào chỉ mặc mỗi sơ mi và áo vest ra ngoài được, chí ít cũng phải có một chiếc áo khoác. Theo
những gì cô hiểu về anh nếu không có người nhắc nhở thì sau bữa tiệc anh chắc chắn sẽ quên áo khoác.
Mọi việc đúng như cô nghĩ, nhân viên
phục vụ tìm thấy chiếc áo khoác mà Viên Cảnh Thụy để quên trong phòng để đồ, lúc cầm chiếc áo Đổng Tri Vy chợt ngẩn ngơ, có cảm giác như mọi thứ chưa từng thay đổi, cô vẫn là thư ký bên anh mỗi ngày, lặng lẽ làm
những việc mình nghĩ là nên làm, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Lúc cô
quay lại thì trong phòng không còn ai, mọi người đã ra về hết, cô chần
chừ, vào trong chút nữa thì thấy anh đang ngả người trên ghế sofa.
Anh là một người đàn ông cao to, ăn mặc chỉnh tề như vậy mà hai chân lại gác lên trà kỷ, nhìn không lịch sự chút nào.
Đổng Tri Vy đặt áo khoác xuống ghế cho anh: “Tổng giám đốc Viên, áo của anh”.
Anh nhìn chiếc áo rồi chỉ nói một câu: “Em lấy về rồi à!” như một lẽ đương nhiên.
“Cuộc họp kết thúc rồi, tôi có thể về được chưa?”. Cô nhẹ nhàng hỏi, nghĩ sao lại nói tiếp: “Có cần bảo bác Trần chuẩn bị xe không?”.
“Không cần, hôm nay tôi ngủ lại đây”. Anh nói.
Hai người lại rơi vào im lặng trong giây lát, anh nhìn cô, cô cúi đầu nhìn
mặt đất, cơ thể như bị tách làm đôi, một phần giục cô ra về, một phần
muốn cô lại gần anh.
“Vậy tôi…”. Cô thấy giọng nói của mình đầy ngập ngừng.
“Em…”, anh lên tiếng cùng lúc với cô: “Em ở lại đi, ở lại thêm một lúc nữa thôi”.
Nói xong anh ngập ngừng giây lát, giọng nói nhỏ dần, chậm rãi: “Được không?”.
Cô ngồi xuống, cảm giác như mình bị một thứ sức mạnh nào đó đẩy xuống,
hình như anh mỉm cười, nụ cười không hề đắc ý, điều ấy càng khiến cô
buồn lòng thêm.
Anh nói: “Cảm ơ