
nói từng chữ một.
“Chuyện gì hỏng rồi?”.
“Anh không biết sao?”. Chị cười nhạt: “Em tưởng anh phải biết rất rõ chứ”.
“Em đang nói gì thế”. Anh muốn thể hiện sự cứng rắn của một người đàn ông nhưng đáng tiếc giọng nói lại quá yếu ớt.
“Viên Cảnh Thụy đã biết ai tiết lộ bản báo cáo đó”.
“Sao có thể thế được?”. Ôn Bạch Lương nói, anh biết bản báo cáo đó Đới Ngải
Linh lấy được từ tay Trần Văn Văn, như Trần Văn Văn nói thì hôm đó sau
khi bị Viên Cảnh Thụy từ chối ở khách sạn, cô vô cùng thất vọng và chuẩn bị rời khỏi đó, sau đó tình cờ thấy Viên Cảnh Thụy và Đổng Tri Vy bước
từ trong phòng Tri Vy ra.
Cô đứng trong góc khuất nhìn thấy Viên Cảnh Thụy âu yếm nhìn Đổng Tri Vy và đột ngột hôn cô ấy, cảm giác như bị
người ta hất một muỗng dầu nóng vào người. Sau khi hai người họ đi khỏi, không biết ma xuy quỷ khiến thế nào cô đã đi tới trước cửa phòng, nhân
viên quét dọn đi qua thấy vậy tưởng cô là khách ở phòng đó quên chìa
khóa, do lúc trước thấy cô từ trong đó đi ra nên đã mở cửa cho cô.
Cô đã nhìn thấy những thứ trong phong bì thư, sau đó cô dùng điện thoại chụp chúng lại.
Ban đầu Trần Văn Văn chỉ định dùng mấy thứ đó làm nhục Viên Cảnh Thụy một
chút, nhưng cuối cùng cô lại giao chúng cho Đới Ngải Linh.
Đới Ngải Linh nói tới đây Ôn Bạch Lương liền hỏi: “Vậy tại sao cô ấy lại giao chúng cho em?”.
Đới Ngải Linh bật cười: “Anh tưởng rằng cô ấy tình cờ gặp gỡ Viên Cảnh Thụy trên máy bay thật sao? Là em đã sắp xếp đó, năm xưa vì cô ấy mà Viên
Cảnh Thụy không thể học đại học nữa, em tưởng người phụ nữ này ít nhiều
có thể ảnh hưởng tới Viên Cảnh Thụy. Có điều anh thấy đấy, mặc dù không
đạt tới mục tiêu mong muốn nhưng cô ấy cũng mang lại cho em sự bất ngờ
quá lớn”.
Từ trước tới giờ Đới Ngải Linh làm việc đều lợi dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng được, cho dù không dùng tới cứ để đó cũng thêm
phần chắc chắn, về điểm này Ôn Bạch Lương luôn tự thấy mình không bằng.
“Viên Cảnh Thụy cho người tới điều tra máy quay ở khách sạn và chụp lại cảnh Trần Văn Văn bước ra từ phòng Đổng Tri Vy”.
“Là Trần Văn Văn đã nói ra chúng ta?”.
“Cô ấy đã chạy về Mỹ rồi, là anh nói chuyện này ra, anh quên rồi sao?”. Ánh mắt và giọng nói của Đới Ngải Linh càng lúc càng lạnh, khi nói câu này
ngữ khí đã xuống dưới không độ, những mẩu băng vụn như bắn về phía anh.
“Anh? Sao có thể chứ?”. Ôn Bạch Lương cảm thấy mình sắp toát mồ hôi lạnh đến nơi.
Đới Ngải Linh ném một vật rất nhỏ xuống trước mũi chân Ôn Bạch Lương, Ôn
Bạch Lương cúi đầu thấy một chiếc USB nhỏ: “Nghe ghi âm đi, nghe giọng
nói nịnh bợ người tình cũ của anh đi, ngoài người đã sắp xếp chuyện này
ra, còn ai có thể nói được những lời như thế? Chỉ cần cô ta muốn là anh
có thời gian, anh lấy đâu ra thời gian? Thời gian ân cần nói chuyện với
cô ta, bỏ mạng trong tay cô ta?”.
Ôn Bạch Lương cúi người nhặt chiếc
đĩa lên, đầu ngón tay chưa chạm tới chiếc đĩa đã bắt đầu run rẩy, các
khớp ngón tay như bị người ta đổ chì lên, nặng tới mức không duỗi thẳng
ra được.
Đổng Tri Vy ghi âm! Cô lại ghi âm những lời nói của anh!
Hôm đó cô đột ngột rời khỏi đó, anh cảm thấy mọi chuyện quá kì quặc, bây
giờ đã rõ, cô gặp anh chỉ vì muốn hủy diệt anh! Còn anh lại ngu xuẩn tới mức này, bị sự đau khổ của cô lừa gạt, cô căn bản không hề đau khổ vì
bản thân mình, mà cô đang thấy đáng thương cho anh, đáng thương cho một
thằng ngốc như anh!
“Anh khiến tôi quá thất vọng, ông Hames cũng biết chuyện này rồi, cả kế hoạch đã bị anh hủy hoại! Bây giờ át chủ bài đều
trong tay người ta rồi, nếu tôi tiếp tục làm thì người cuối cùng ra tòa
chính là tôi. Còn anh, anh là đồ vô dụng, nhu nhược, giả tình giả ý, tôi lại còn đồng ý kết hôn với anh chứ, tôi lại đi tin mấy giọt nước mắt cá sấu của anh. Ôn Bạch Lương, bây giờ tôi cho anh nửa tiếng để thu dọn đồ đạc và cút đi. Đúng rồi, cái thứ này anh cầm luôn đi, tôi quên không
nói cho anh biết, bất cứ chiếc nhẫn nào trong ngăn kéo của tôi cũng tốt
hơn nó, đồ second hand thì mãi mãi chỉ là second hand mà thôi. Anh hiểu
chứ?”. Chị vừa nói vừa nghiến răng rồi tháo nhẫn ném về phía anh như ném một món đồ rác rưởi.
“Không”. Ôn Bạch Lương kêu lên, cảm giác sắp
mất đi tất cả khiến anh phát điên: “Em bảo anh cút đi sao? Bao nhiêu năm qua ở bên em cái giá anh đã phải trả không được coi là gì sao? Em lại
bảo anh cút đi?”.
Đới Ngải Linh liếc nhìn Ôn Bạch Lương, ánh mắt thể
hiện sự khinh miệt nhất mà một người phụ nữ có thể thể hiện ra: “Anh trả giá? Tôi không phải trả tiền hay sao? Tôi không bồi dưỡng anh sao?
Không trả giá thì làm gì đạt được thứ gì? Không có tôi, bây giờ không
biết anh đã chết bầm ở trong nhà lao nào rồi! Nhận được những thứ tốt
đẹp tôi dành cho anh, anh nên biết điều mà hết lòng vì tôi, Ôn Bạch
Lương, ngay cả trai bao cũng biết cầm tiền rồi phải ra sức mà lao động,
nhưng ngay cả đạo đức nghề nghiệp này anh cũng không có, anh còn dám nói chuyện trả giá với tôi?”.
Ôn Bạch Lương nghe thấy một tiếng thét
điên dại phát ra từ miệng mình, trước mặt đột nhiên trở nên đỏ ngầu, sau đó thấy mình đứng thẳng dậy lao về phía chị, ha