
Văn mới cầm tài
liệu đi về, ngay cả bóng dáng cũng đầy vẻ hài lòng, mãn nguyện.
Đầu
dây bên kia vang lên tiếng của Hạ Tử Kỳ, như thường lệ điện thoại của
anh luôn gọi đến bàn Tri Vy và nhất định phải nói mấy câu bông đùa với
cô, đại loại như tối thư ký Đổng có thời gian không, có thể hân hạnh
cùng cô dùng bữa tối hay không. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, Hạ
Tử Kỳ không nói một câu thừa thãi nào mà gọi tới là hỏi ngay Viên Cảnh
Thụy có thể nghe điện thoại được không, điều này khiến Đổng Tri Vy cảm
thấy rất ngạc nhiên.
Đoán là có việc quan trọng nên Tri Vy lập tức
đẩy những phiền não về Hà Vĩ Văn ra khỏi đầu và đáp: “Tổng giám đốc Viên đang họp, nếu anh Hạ có việc gấp tôi có thể vào phòng họp truyền đạt
ngay”. Nói xong cô cầm sẵn bút trong tay để tiện ghi chép.
Hạ Tử Kỳ ngừng lại rồi nói: “Vậy thôi, đợi cậu ấy họp xong tôi sẽ liên lạc lại”.
Đổng Tri Vy “vâng” một tiếng, đang chuẩn bị cúp máy thì giọng Hạ Tử Kỳ lại vang lên: “Đợi chút đã”.
Cô lại đặt ống nghe lên tai, lần này giọng Hạ Tử Kỳ có phần do dự: “Thư ký Đổng, có việc này tôi muốn hỏi cô trước”.
Hỏi cô? Đổng Tri Vy cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn đáp ngay: “Anh Hạ cứ hỏi”.
Đầu dây bên kia nói rất chậm nhưng từng chữ đều rất rõ ràng: “Là thế này,
có một người không biết thư ký Đổng đã từng nghe tên chưa”. Nói đến đây
anh ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp: “Người đó tên Ôn Bạch Lương”.
Ống nghe trong tay Đổng Tri Vy bỗng trở nên nặng trĩu, cô im lặng vài giây
rồi nói, giọng tuy nhỏ nhưng rõ ràng: “Biết, tôi quen anh ấy”.
Chú thích:
(5) Đỗ trọng tên khoa học: Eucommia ulmoides là một loài cây gỗ nhỏ có
nguồn gốc ở Trung Quốc. Nó đã tuyệt chủng trong tự nhiên, nhưng được
trồng khá rộng rãi với tên gọi dân gian là cây ngô đồng tại Trung Quốc
để lấy vỏ có giá trị cao trong y học cổ truyền (ND).
Ngay từ nhỏ cô đã như thế này, việc gì cũng nhớ rất
nhanh và quên rất chậm, khi đi học cô tưởng rằng đây là việc tốt nhưng
sau này nghĩ kỹ lại mới thấy đúng là bi kịch.
Đổng Tri Vy
1
Ôn
Bạch Lương đưa Trương Đại Phong và Trương Đại Tài tới khách sạn năm sao, xe đỗ ngay trước cửa khách sạn lộng lẫy, tráng lệ, có người giữ cửa ra
đưa xe vào bãi, ba người cùng xuống xe một lúc.
Đại sảnh đẹp tuyệt vời, anh em nhà họ Trương vừa bước vào đã ồ lên xuýt xoa, Ôn Bạch Lương đưa thẻ ra rồi nói với bọn họ:
“Lên tắm rửa rồi thay quần áo trong phòng, đợi lát nữa sẽ có người tới gặp hai người”.
Trương Đại Phong vẫn còn ngà ngà say, nghe thấy vậy liền đắc ý cười: “Sao thế? Chủ nhân cuối cùng cũng lộ diện gặp chúng tôi rồi à? Chú em, tiết lộ
chút thông tin đi, sếp cậu là nam hay nữ thế?”. Vừa nói vừa đưa tay vỗ
vai Ôn Bạch Lương.
Ôn Bạch Lương né người, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét, Trương Đại Tài đứng bên ngáp một cái: “Được rồi, chúng tôi biết rồi,
hôm nay cảm ơn anh nhiều, anh Ôn”.
Ôn Bạch Lương không tiếp lời anh ta mà chỉ nói: “Một tiếng sau vẫn ở đây, đừng đến muộn”. Nói xong quay người bước đi.
Lúc vào thang máy Trương Đại Phong vẫn còn mắng mỏ: “Cái trò gì chứ, cũng
chỉ là thằng tay sai lăng xăng cho người khác thôi, đợi ông đây thắng
kiện thì nhổ một cái lông cũng đè chết hắn ta được, Đại Tài, em lịch sự
với nó làm gì? Nhìn điệu bộ hắn ta là anh đã tức điên rồi”.
“Bây giờ
chúng ta còn chưa biết người đứng sau lưng anh ta là ai, khó khăn lắm
mới đi nước cờ mạo hiểm dụ được chủ nhân ra mặt, đừng làm hỏng đại sự,
vụ kiện này không ai giúp thì chúng ta không thắng được”.
Trương Đại Phong vò mái tóc đã bắt đầu thưa thớt của mình, nói: “Cũng đúng, vậy anh cứ nhịn hắn ta trước vậy”.
Hai anh em vừa nói vừa vào phòng. Ôn Bạch Lương vẫn đứng ở đại sảnh dưới
tầng, ban nãy đang định ra về, chưa đi được mấy bước thì có người gọi
giật lại. Quay đầu lại nhìn thì thấy Đới Ngải Linh đang ngồi trong quán
cà phê bên hông đại sảnh, mỉm cười nhìn anh, không biết đã nhìn bao lâu.
Anh chậm bước tiến lại phía đó và ngồi xuống, nới lỏng cà vạt nhưng không nói gì cả.
Đới Ngải Linh cười to hơn: “Sao? Không chịu được nữa à?”.
Anh chau mày: “Chị biết mà, tôi không muốn giao tiếp với loại người ấy”.
Bàn tay của Đới Ngải Linh đã đặt lên đùi anh, nghe anh nói xong câu ấy liền nghiêm mặt lại nhưng vẫn không rút tay về, mà ấn nhẹ lên đùi anh một
cái.
“Ra ngoài làm việc thì loại người nào cũng cần phải tiếp xúc,
loại người nào cũng cần phải đối phó được, nếu không thì làm được việc
lớn gì chứ?”.
Anh vẫn im lặng không nói gì, cảm thấy bàn tay chị đặt
trên đùi sao nặng thế, muốn di chuyển một chút nhưng lại bị một sức mạnh vô hình khống chế, không thể nào tự do hành động được.
Anh biết
chuyện này thế nào, đã hai năm rồi, anh không thể chịu được những hành
động thân mật của người phụ nữ này thể hiện với anh ở nơi công cộng. Mỗi một lần động chạm của chị ta đều nhắc nhở anh, nhắc anh là vật sở hữu
của chị ta, tất cả mọi thứ của anh là do chị ta mang lại, sắp đặt và bố
thí.
Đới Ngải Linh không quá chú ý tới tâm trạng của người đàn ông
bên cạnh mình, chị đã hưởng thụ anh ta hai năm như hưởng thụ những gì
chị thích và thuộc về chị, hoàn toàn