
trong căn phòng đi thuê đơn giản và chật hẹp.
Ôn Bạch Lương lúc đó có thể đi làm việc với ba, bốn khách hàng trong một ngày
dưới thời tiết nắng nóng bốn mươi độ, còn cô ở lại văn phòng, một mình
hoàn thành công việc của nhiều người. Trên điện thoại cô luôn mỉm cười
và nói: “Vâng, tôi là Vivian, vấn đề này tôi xin mời đồng nghiệp thuộc
phòng nghiên cứu thị trường của công ty giải thích cho quý khách”, sau
đó cô lại dùng ID của Billy để đăng nhập MSN nói chuyện với khách hàng
về một hạng mục nào đó.
Công ty dần dần đi vào chính quy, văn phòng
công ty chuyển chỗ liên tục, cuối cùng chuyển vào tòa nhà thương vụ ở
một đoạn đường khá đẹp. Đội ngũ nhân viên ban đầu chỉ có mình cô, dần
dần có ba người, năm người, mười người, còn Tri Vy lúng túng ban đầu bây giờ đã thành thạo mọi việc, và còn có thời gian để đi học thêm nữa.
Cô đăng ký đại học tài chính, do có căn bản tốt nên việc thi cử với cô
không thành vấn đề, rất nhanh sau đó cô bắt đầu cuộc sống vất vả khi
phải chạy giữa công ty và lớp học buổi tối. Tuổi trẻ sức khỏe phơi phới, cô học xong lớp buổi tối còn chạy về công ty, đẩy cửa bước vào, thấy
điện vẫn sáng, thỉnh thoảng thấy Ôn Bạch Lương mệt mỏi ngồi ngủ gật, cô
bèn lấy tấm chăn đã chuẩn bị sẵn trong ngăn tủ ra đắp cho anh, sau đó
quay về bàn làm việc tiếp tục bận rộn.
Lúc tỉnh dậy, anh đi tới bên
cô rồi áp gương mặt mình lên mái tóc mai mềm mại của cô và nói: “Tri Vy, không có em anh phải làm thế nào đây?”.
Trước giờ cô vốn không phải
là một cô gái thích làm nũng, khi còn nhỏ cô không muốn bố mẹ thấy mình
yếu đuối, sau khi lớn lên điều này đã trở thành thói quen. Thân mật như
thế nhưng cô cũng chỉ cọ trán với anh rồi nói: “Người ta thấy bây giờ”.
Khóe miệng lấp lánh nụ cười.
Cho tới khi Ôn Bạch Lương biến công ty
từ nhỏ bé, vô danh trở nên có tiếng anh càng thêm phấn chấn. Anh hào
hứng chỉ phong cảnh phồn hoa bên ngoài cửa sổ và nói:
“Chúng ta phải trở thành công ty tư vấn đầu tư tốt nhất Trung Quốc, chỉ đá hóa vàng, hóa mục nát thành thần kỳ”.
Còn Tri Vy ngồi bên đang lo lắng mấy dự án gần đây liệu có vượt quá phạm vi khả năng của công ty không, có lúc làm ăn lớn là việc tốt, nhưng làm
nhanh quá, lớn quá sẽ giống như mới đi qua Hương Sơn mà đã quyết định sẽ leo lên đỉnh Chomolungma(1), khiến người ta thực sự thấp thỏm lo âu.
Lại còn mấy người trong giới suốt ngày khuyên Ôn Bạch Lương nên thử đầu tư
lợi nhuận cao, càng khiến cô kinh hồn bạt vía. Tri Vy xuất thân con nhà
nghèo sớm đã quen với việc từng xu từng hào cũng do bố mẹ vất vả cố gắng mới kiếm được nên cô khó mà chấp nhận kiểu đầu tư một mà kiếm lời cả
trăm.
Nhưng Ôn Bạch Lương lại cười chê bạn gái của mình, tham vọng
của anh vô cùng mạnh mẽ, dù chân anh đang bước trên đất bằng nhưng ngón
tay đã nóng lòng muốn chạm tới trời xanh, anh không chỉ muốn làm công ty tư vấn đầu tư tốt nhất Trung Quốc mà còn muốn trở thành người may mắn
phất nhanh chỉ sau một đêm.
Kết quả đã chứng minh điều Tri Vy lo lắng nhất, món đầu tư kếch sù của Ôn Bạch Lương mở đầu vô cùng rực rỡ, cuối
cùng lại kết thúc vô cùng thảm hại. Vì chuyện thu nạp tài sản phi pháp
nên đã dính dáng tới kiện cáo. Một vụ kiện đã khiến Ôn Bạch Lương bồi
thường hết tài sản của cá nhân và gia đình nhưng vẫn không thể nào giải
quyết nổi. Tình hình công ty vô cùng thê thảm, giậu đổ thì bìm leo, các
đề án đang thương thảo đều bị dừng lại hoàn toàn, thấy tình hình trước
mắt khó mà khống chế được Tri Vy bèn đem toàn bộ số tài sản tích góp
được của mình ra, thế nhưng chỉ như muối bỏ bể, có tác dụng gì đâu?
Ôn Bạch Lương rơi từ trên cao xuống vực sâu, lại vốn đã quen những tháng
ngày thuận lợi, tinh thần cắn răng chịu khổ ngày trước đột nhiên biến
mất, cả ngày bực bội. Tiền vốn công ty xoay vòng theo tuần không hiệu
quả, mấy dự án đã bàn bạc xong xuôi bị kéo dài thời gian thanh toán, lại có người tìm tới đòi nợ, lúc không có ai Tri Vy ở bên an ủi, khuyên
giải, anh chỉ im lặng, nói thêm mấy câu nữa liền bị anh đẩy ra.
“Nói những lời này thì được tích sự gì chứ? Em có tiền không? Em có thể làm được gì cho anh chứ!”.
Bị anh đẩy ra cô cảm thấy khó chịu trong lòng, quay người định bỏ đi, chưa được một bước đã bị anh ôm chặt từ phía sau.
“Đừng đi Tri Vy, anh buồn lắm, ở lại với anh”.
Cô lại mềm lòng mà quay lại choàng tay lên cổ anh.
Lúc đó trong lòng cô nghĩ rằng, còn có thể khó tới mức nào nữa? Cùng lắm là quay trở lại vạch xuất phát và bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần cô và anh
vẫn còn ở bên nhau.
4
“Tôi biết rồi”.
Viên Cảnh Thụy xem xong
tập tài liệu rồi đưa cho Tri Vy hiện vẫn đang đứng trước mặt anh, cô đưa hai tay đón lấy rồi cẩn thận nhắc nhở anh theo đúng trách nhiệm của
mình.
“Buổi chiều có cuộc họp dự thảo tài chính, vẫn còn nửa tiếng nữa”.
Từ trước tới giờ anh vốn không thích những thứ này, nghe thấy vậy anh đưa tay bóp trán rồi nói: “Tôi biết rồi”.
Cô cất tập tài liệu rồi chuẩn bị rời khỏi đó.
Đột nhiên anh nói: “Buổi tối có thời gian không?”.
Ngay cả bác Trần đứng im như cột sắt bên bể bơi nãy giờ cũng quay sang nhìn
anh, Đổng Tri Vy c