Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326251

Bình chọn: 9.00/10/625 lượt.

tiếng động lạ vọng tới, ánh sáng

chói lóa từ nhiều phía thi nhau chiếu tới, có tiếng người hét lên: “Thấy rồi, xe ở dưới kia, mau tới đây”. Cùng lúc có nhiều tiếng người vọng

lại từ trên sườn dốc, không gian tĩnh lặng bị phá vỡ, bên tai vang lên

đủ mọi âm thanh hỗn tạp.

Cô vô cùng vui sướng, tay nắm chặt tay Viên Cảnh Thụy: “Có người tới cứu chúng ta rồi, có người tới rồi”.

Trời đã tối hẳn, những chùm sáng vẫn chưa chiếu tới chỗ họ, anh khẽ “ừ” một

tiếng rất nhẹ, anh dựa sát vào mặt cô, vai cô, giống như đang dựa vào cô mà ngủ.

Sau giây phút sung sướng cô lại bị nỗi sợ hãi vô hạn quấn

lấy. Cô ôm chặt người đàn ông bên cạnh, miệng kêu lên âm thanh lớn nhất

trong đời: “Mau tới đây, mau tới đây, chúng tôi ở đây”.

Có hai chiếc

xe đi tới, công tác cấp cứu rất nhanh chóng và hiệu quả, trong chớp mắt

đã có người từ trên cao tới chỗ Tri Vy, rất nhiều người nói chuyện với

cô, còn có người muốn khênh cô đi, nỗi sợ hãi khiến giọng cô lạc đi,

nhưng sống chết cũng không chịu buông tay ra.

Sau đó có người cúi xuống gỡ tay cô ra, rồi nói vào tai cô:

“Bỏ ra”.

Giọng nói ấy vô cùng lạnh lùng và mạnh mẽ, giống như có một tảng băng lạnh

đập thẳng vào màng nhĩ cô, cô giật mình, ý thức lập tức trở nên rõ ràng.

Đang cúi người trước mặt cô là một người đàn ông tuấn tú, da rất trắng, mới

nhìn có cảm giác hơi yếu ớt, nhưng đôi mày sắc lạnh, giọng nói vừa vang

lên xung quanh liền lập tức im lặng.

Nhưng một giọng nói khác đã ngắt lời người đàn ông đó, là tiếng gọi tên anh ta.

“Doãn Phong”.

Là Viên Cảnh Thụy, anh đã mở mắt uể oải thốt lên hai tiếng, trên gương mặt còn nở nụ cười.

Người đàn ông được gọi tên liền chau mày, miệng nói: “Hóa ra cậu chưa chết”.

Sau đó quay ra ngoài gọi to: “Mấy cậu đến đây ngắm cảnh à? Bác sĩ đâu,

mang cáng lại đây”.

Mấy người xung quanh lập tức hành động, cáng được đưa đến, Trương Thành vẫn hôn mê chưa tỉnh, có một người ra dáng bác sĩ đến kiểm tra tình hình của lái xe xong liền mau chóng gọi người mang

cáng tới khênh anh ấy lên, lúc đi qua còn nói với Doãn Phong: “Trương

Thành bị thương ở đầu, bị sốc, vết thương phần cứng không sao”.

“Ở đây còn người”.

“Tôi biết”. Người đàn ông đó ngồi xuống đưa tay kiểm tra vết thương của Viên Cảnh Thụy, tất cả mọi ánh đèn đều tập trung hướng vào chỗ này, cả một

vùng sáng rực như ban ngày.

Đổng Tri Vy nhìn Viên Cảnh Thụy giữa luồng sáng chói lóa, cô hít mạnh một hơi.

“Đưa cô ấy đi”. Ánh mắt Viên Cảnh Thụy khẽ nheo lại trước luồng sáng lóa

mắt, tuy vậy anh vẫn không đưa tay lên che mà quay sang nói với Doãn

Phong.

Doãn Phong quay sang nhìn Đổng Tri Vy lần nữa, lần này ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô lâu hơn, bác sĩ tiếp tục nói: “Tay trái

gãy, xương sườn cũng có vấn đề, tình hình rất tệ, này anh, anh không

biết lúc này mà còn cử động lung tung sẽ nghiêm trọng thế nào sao? Nếu

xương sườn gãy chọc vào nội tạng thì cho dù là phổi, lá lách hay cái gì

đi nữa đều có thể gây chảy máu trong ảnh hưởng tới tính mạng”. Nói xong

bác sĩ còn quay sang nhìn Doãn Phong: “Bạn anh à? Sao mà chịu đựng giỏi

thế, thế này mà còn không chết”.

Doãn Phong khẽ hừ một tiếng, nói: “Nghe thấy chưa?”.

Viên Cảnh Thụy ho nhẹ: “Lái xe là người của cậu, không kéo ra thì để cậu ấy chết trong xe chắc?”.

Doãn Phong cau mặt lại: “Vậy cô này thì sao? Người của cậu à?”. Vừa nói xong loáng cái có người tới trước mặt anh.

“Tôi là thư ký của anh Viên. Anh Doãn, ban nãy bác sĩ cũng nói rồi, tình

hình của anh Viên rất nguy hiểm, có thể mong anh không nói chuyện với

anh ấy được không, đưa người vào viện cấp cứu cần thiết hơn”.

Người

lên tiếng là Đổng Tri Vy, người cô đang run rẩy, giọng cũng run, nhưng

giọng điệu rất kiên định, không hề ngập ngừng, khiến người ta có cảm

giác nếu Doãn Phong còn tiếp tục nói chuyện với Viên Cảnh Thụy thì có

thể cô sẽ đẩy anh ra, buộc anh phải ra chỗ khác.

Mấy người đàn ông

đều sững sờ, người đầu tiên bật cười là vị bác sĩ, “ha” một tiếng không

biết là ngạc nhiên hay thấy thú vị nữa, kế đó là Viên Cảnh Thụy, nhưng

chưa cười thành tiếng thì anh lại bắt đầu ho.

Mặt Doãn Phong sầm lại: “Bác sĩ nói tình hình của cậu rất nguy hiểm, không muốn chết thì đừng cười”.

Nói xong lại quay đầu lại: “Người đâu, mau tới đây giúp một tay”. Vừa dứt lời là đi luôn, không thèm nhìn Đổng Tri Vy một cái.

Có người mang cáng tới, bác sĩ đứng bên chỉ đạo, luôn miệng nhắc nhở: “Lúc khiêng anh ấy lên cẩn thận một chút, cẩn thận gẫy xương, đừng để đâm

vào nội tạng”.

Đổng Tri Vy lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm không?”.

Bác sĩ gật đầu: “Có”.

Gương mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.

“Nếu không có ai đến cứu thì nguy hiểm đấy”. Vị bác sĩ nói nốt nửa câu còn

lại rồi nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kì tích: “Cô cũng cùng ngã xuống đây? Tại sao cô không sao?”.

Viên Cảnh Thụy im lặng nãy giờ

bây giờ mới ho một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Đổng Tri Vy, cô

đang định nói gì thì đã có người tới kéo đi, không đợi cô từ chối họ đã

khiêng cô lên. Từ bùn đất lạnh lẽo bên cạnh đống đá vỡ Đổng Tri Vy được

đưa vào buồng xe ấm áp, cuối cùng được n


XtGem Forum catalog