
t, che miệng nôn oẹ một hồi... Quả nhiên lúc ăn cơm
đụng phải người ngột ngạt, không phải là một chuyện khoái trá.
Mẫn An công chúa chỉ vào mũi của ta cả giận nói: “Thục biểu tỷ nói ngươi không
phải là người tốt, một chút cũng không sai!”
Ta kiềm chế ý nôn xuống, uống một hớp trà nóng Phượng Triêu Văn đưa tới bên
miệng, cười mị mị gật đầu: “Đức Phi nói một chút cũng không sai, Bản cung cho
tới bây giờ cũng không phải là người tốt!”
Làm người tốt thật mệt mỏi a, khuôn mặt tươi cười giống như con khỉ, ủy khuất
cũng là mình.
Hoàng đế bệ hạ mặt mày vui sướng nhìn ta, mắt phượng chuyển đến trên người Mẫn
An công chúa, lại hóa thành ngày rét vào đông: “Người đâu, Mẫn An công chúa
cũng đến tuổi được gả, sau này đều ở trong cung chờ gả, chờ trẫm chọn một người
chồng tốt nhất cho công chúa, năm sau thành hôn!”
Mẫn An công chúa năm vừa mới mười sáu, được tiên hoàng Đại Tề sủng ái, cũng coi
tính tình ngây thơ không hiểu tình đời, đỏ mắt hung hăng nhìn Phượng Triêu Văn:
“Ngươi dám! Chưa mẫu hậu đồng ý, hôn sự của ta nơi nào đến phiên ngươi làm
chủ?”
Mẫn An công chúa rốt cuộc không phải là phái đang nắm quyền, ngày đưa Thái hậu
xuất cung, nàng bị giam trong tẩm điện của mình, khóc khàn cả giọng, lại như cũ
không thể thay đổi việc Thái hậu bị đưa ra cung.
Phượng Triêu Văn mang theo ta đứng ở Đan Phượng môn, hành lễ với cỗ kiệu thái
hậu. Hoàng đế bệ hạ thâm tình biểu đạt ý lưu luyến với vị mẹ kế này của hắn,
từng chữ khiến triều thần sau lưng nghe được rõ ràng: “Nhi thần thuở nhỏ thân
thể không tốt, phụ hoàng ngày bận trăm việc, năm chín tuổi, nếu không phải mẫu
hậu đặc biệt chiếu cố, nào có nhi thần hôm nay? Nhi thần cả đời cảm động và nhớ
nhung mẫu hậu nuôi dạy! Đáng tiếc mẫu hậu cố ý muốn đi Bảo Tế tự tham thiền lễ
Phật, nhi thần chỉ có chọn một phò mã tốt thay hoàng muội, mới có thể tỏ ý
thành khẩn với mẫu hậu...”
Chữ chữ vang vang!
Ta nghe, thật có mùi vị cắn răng nghiến lợi.
Hôm nay Thái hậu tiếc chữ như mực, chỉ để lại một câu làm ta rất khó hiểu với
hoàng đế bệ hạ: “Hoàng nhi tốt nhất có thể nói được là làm được!”
Chẳng lẽ giữa mẹ kế con riêng bọn họ đạt thành hiệp nghị nào đó?
Kiệu che mặt Thái hậu, thanh âm mơ mơ hồ hồ truyền ra, nghe không ra nàng là
vui hay là bi thương, chỉ mơ hồ cảm giác, rất có mấy phần mùi vị tiêu điều.
Chờ phượng giá của Thái hậu trùng trùng điệp điệp đi xa, hoàng đế bệ hạ cùng ta
trở lại Trọng Hoa điện, nhất thời sắc mặt vui mừng khó nén, lớn tiếng bảo người
mang đồ ăn vào, vui vẻ nhìn ta bốc món ăn yêu thích mà ăn.
Bộ dáng này của hắn thật là hiếm thấy, ta cẩn thận nhón một miếng, chết sống
không chịu đút trong miệng.
“Bệ hạ, không phải hạ độc trong những món ăn này chứ?”
Vẻ mặt hắn trong nháy mắt lộn xộn kỳ dị, nam nhân tuấn mỹ này dở khóc dở cười
nhìn ta, cuối cùng rốt cục nhẹ nhàng búng cái trán của ta một cái: “Ngươi là đồ
ngu, nguyệt sự qua bao nhiêu ngày rồi?”
Loại chuyện như vậy, ta làm sao nhớ?
Mặt ta nhất thời đỏ lên, ngơ ngác nhìn hắn, không thể tin được một hoàng đế như
hắn ngày bận trăm việc cũng quan tâm chuyện như vậy, có lòng muốn cười nhạo hắn
đôi câu, bây giờ lại không tìm được từ để dùng.
Nửa khắc đồng hồ này sau, sư tôn đến Trọng Hoa điện xem mạch, cũng là mặt sắc
mặt vui mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương, là hỉ mạch!”
Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng mang theo một đám cung nhân nhất thời té quỵ xuống
đất, tiếng chúc mừng vang khắp điện.
Hoàng đế bệ hạ cười khúc khích thuận tay đem nghiên mực trên bàn mình thưởng cho
sư tôn, lão đầu yêu nghiên mực thành si này hài lòng quỳ tạ đi. Ta lại đau lòng
không dứt.
Lão đầu này trước sau lấy đi hai cái nghiên mực tốt của ta, lòng đen như nước
mực.
Ta lôi kéo hoàng đế bệ hạ cười khúc khích không dứt tận tình khuyên bảo: “Về sau
không thể tùy tiện lung tung thưởng đồ quý trọng cho người, người người cũng
xem hoàng đế như kẻ ngu, cũng mong đợi có thể được thưởng đồ tốt, bệ hạ bình
thường mặc dù mặt khôn khéo, cao hứng lại cũng thật khờ!”
Vô luận lời nói của ta không dễ nghe như thế nào, hoàng đế bệ hạ cũng cười khúc
khích phụ hoạ, Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng quỳ nhìn ta cười mãnh liệt, vẻ mặt
vui thích. Ta chỉ vào bọn họ mắng: “Đi đi đi, cũng dụ dỗ bệ hạ đòi phần
thưởng!”
Hai người bọn họ cười đến lợi hại hơn, đưa đến Phượng Triêu Văn cũng cười theo
một hồi.
Chờ người trong điện lui hết, ta đi tới đi lui vòng vo hai vòng trên mặt đất,
lúc này mới nếm ra mùi vị, nhìn hoàng đế bệ hạ chằm chằm chứng thực: “Sư tôn
nói là hỉ mạch?”
Hắn cười ha hả gật đầu.
Ta đi một vòng nữa, quay đầu lại hỏi nữa: “Ta sắp làm mẹ?”
“Là mẫu hậu, mẫu hậu.” Nam nhân váng đầu cười đến thật ngu ngốc sửa đúng ta.
Ta cảm thấy này thật là một chuyện vui sướng đến khó có thể tin... Giờ phút này
ta mới thể có ý vui sướng, đại khái, ta so hoàng đế bệ hạ còn ngu hơn mấy phần?
Hắn mãnh liệt nhào tới ta, lại bị dọa cho sợ đến đưa ra hai cánh tay, liên tiếp
nhắc nhở: “Cẩn thận cẩn thận ——” đã vững vàng đem ta vây ở trong lòng ngực rộng
rãi của mình: “Cẩn thận một chút!” Ta ngẩng đầu l