
dập.
Có lần cô ấy cho tôi tấm vé xem ca nhạc, nói là của khách hàng tặng.
Tối hôm biểu diễn, tôi vào hội trường đang định ngồi vào chỗ, nghe thấy anh chàng bên canh nói:
“Anh ngồi nhầm chỗ rồi.”
“Không nhầm mà.” Tôi nhìn vé, lại đưa cho anh ta xem, đặt mông ngồi xuống.
Dù cho
cả buổi biểu diễn vô cùng náo nhiệt, lại còn có một ngôi sao ca nhạc bị
ngã trên sân khấu, nhưng tôi vẫn cứ cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng
và sự tức giận cực lớn từ bên cạnh truyền sang.
Lại có một lần một người khách bên quầy bar hình như ra sức hẹn hò với Tiểu Vân, nhưng cô ấy chỉ cười mà lắc đầu.
“Vậy chắc có thể mời em uống càphê chứ?” Người đó nói.
“Được thôi.” Cô ấy đáp.
Người đó vô cùng hoan hỉ, vẻ mặt như thể cuối cùng đã trèo lên được đỉnh Chô-mô-lung-ma(1).
Chỉ thấy Tiểu Vân đi tới máy pha cà phê, đun hai ly cà phê, một ly cho mình, một ly cho anh ta.
“Cảm ơn anh đã mời em uống cà phê.” Cô nàng cười nói.
Người đó há hốc mồm, rơi thẳng từ đỉnh Chô-mô-lung-ma xuống vực sâu muôn trượng.
Trước khi anh ta ra về, Tiểu Vân còn không quên nhắc anh ta trả thêm tiền một ly cà phê.
Còn có một lần có một người khách trước tiên tự rêu rao mình là người rành phim ảnh, sau đó mời Tiểu Vân đi xem phim.
“Tôi chỉ xem phim kinh dị thôi.” Cô nàng nói.
“Trùng hợp vậy?” Người đó cười toe, “Anh cũng thích xem phim kinh dị nhất.”
“Tôi không tin.” Cô nàng nói. “Xem phim kinh dị phải qua ba cửa, anh qua được tôi mới tin.”
“Đừng nói là ba cửa, ba mươi cửa anh cũng qua được!” Người đó vỗ vỗ ngực.
Tiểu Vân mỉm cười lau lau quầy bar, đột ngột nghiêng người về phía trước, hét to với anh ta: “Ê!”
Người đó giật nảy mình như bắn ra khỏi ghế, tay cầm cốc run lên, rượu đổ ra ngoài hơn nửa.
“Đến cửa thứ nhất: bị doạ bất ngờ mà còn không qua được, sao xem được phim kinh dị đây?” Cô nàng thở dài.
Mấy
cảnh này tôi và Vinh An đều thấy tận mắt, mà sau khi cậu ấy biết giữa
tôi và cô ấy đều không gọi điện thoại cho nhau, càng tò mò không biết cô ấy thích người con trai như thế nào.
“Nhưng
nói đi phải nói lại,” Vinh An nói, “Nếu đến cậu Tiểu Vân cũng không có
hứng thú, có lẽ rất khó thích người con trai khác.”
“Câu này của cậu chuẩn không cần chỉnh.” Tôi lập tức nâng ly cà phê cạn với Vinh An.
“Không lẽ cô ấy là…” Vinh An ngập ngừng.
“Mình nghĩ không phải đâu?” Tôi cũng lấp lửng.
“Em không phải là người đồng tính.”
Tiểu Vân đột nhiên phun ra một câu này, tôi và Vinh An đều giật bắn mình.
“Nói về người khác sau lưng là không có đạo đức đâu.” Cô ấy lại nói.
Tôi và Vinh An vội nói rượu hôm nay thật ngon, cà phê cực thơm vân vân để mau qua chuyện.
“Em chỉ thích một mình tự do tự tại, không muốn có bạn trai mà thôi.” Cô ấy nói.
“Vẫn nên có bạn trai đi thì hơn.” Vinh An nói.
“Lúc nào muốn có hãy nói.” Tiểu Vân nhún vai.
“Có thể mời em đi ăn cơm không?” Bên quầy bar lại có một khách hàng không sợ chết đòi hẹn hò với Tiểu Vân.
“Ăn gì thế?” cô nàng nói.
“Ăn gì cũng được, tuỳ em chọn.” Người đó nói.
“Được thôi.” Cô ấy cười.
Nói xong, Tiểu Vân vén chiếc rèm màu xanh da trời treo phía sau quầy bar, đi vào phòng bếp phía trong.
Trước khi đi vào trong, cô ấy còn ngoảnh đầu ra nháy mắt với bọn tôi.
Tôi và Vinh An đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
Tiểu Vân không phải là cứ có người đòi hẹn hò lại chỉnh người ta, cô ấy chỉnh toàn những người cứ dây dưa lằng nhằng.
Cô ấy đối với khách hàng rất thân thiết, thậm chí sẽ chủ động bắt chuyện.
Nhưng Martini tiên sinh là ngoại lệ, Tiểu Vân chưa từng chủ động nói chuyện với anh ta.
“Trên
mặt anh ta như có viết: tuyệt đối không được quấy rầy tôi.” Tiểu Vân bảo tôi, “Anh ta là khách hàng lâu rồi, nhưng em chỉ mới thấy anh ta chủ
động nói chuyện với anh.”
“Thật sao?” Tôi hiếu kỳ, “Tại sao vậy?”
“Em cũng không biết.” Tiểu Vân nói, “Có lẽ các anh có duyên.”
Có lẽ tôi và Martini tiên sinh cũng coi là có duyên, nhưng thật sự có duyên với tôi có lẽ phải là Lý San Lam.
Trừ
tuần lễ đầu tiên khi cô ấy mới dọn đến tôi gần như không gặp cô ấy ra,
những ngày sau này, lúc nào ở đâu tôi cũng đụng phải cô ấy.
Cho dù là không muốn đụng phải cô ấy, không nên đụng phải cô ấy, cũng sẽ đụng phải cô ấy. Sàn nhà lại vang lên hai tiếng tung tung, tôi thở dài, tôi đang chuẩn bị đi ngủ đó.
Đi xuống trước cửa phòng cô ấy, thấy trên sàn nhà có mấy chiếc áo khoác.
“Anh thấy nên bán bao nhiêu tiền?” Cô ấy hỏi.
Tôi đi vào phòng, nói: “Cô định bán bao nhiêu?”
“680 tệ.”
Tôi nhấc một chiếc áo lên ngắm nghía, nói: “Hơi thấp một tí.”
Thấy ở bên cạnh có một tấm biển ghi: Áo jacket hàng hiệu đại hạ giá.
“Áo khoác không giống quần bò, viết thế này quá chung chung, cũng không sáng tạo.” Tôi nói.
“Vậy phải viết thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Viết là áo jacket cao cấp nhập từ Ý.”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, “Như vậy thực sự là tốt hơn hẳn.”
“Tốt nhất là viết thêm Vanpano.”
“Vanpano?” Cô ấy hoài nghi, “Là gì thế?”
“Tiếng Ý.” Tôi nói.
“Có nhãn hiệu này thật không?”
“Tôi bịa đấy. Dù sao tiếng Ý đọc lên chẳng phải đều có cái gì mà nô nô sao.”
“Anh lại lừa người ta.”
“Tôi đang giúp cô nhé!” Tôi nói to, “Viết