Không Xứng

Không Xứng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327562

Bình chọn: 7.00/10/756 lượt.

hai người bọn họ rời khỏi ghế, An Thiến và Phương Thuấnđã không thấy tăm hơi. Trữ Mạt Ly gọi xe tới, đưa cô về trường quay.

Trước khi xuống xe, anh giữ chặt cô, giúp cô sửa lại tóc,nói: “Buổi tối anh tới đón em.”

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Chắc hôm nay em phải quay tới sáng,không cần đâu.”

Tay anh thuận thế rờixuống, chạm tới sợi tóc buông bên tai cô, lại chậm rãi nói lại một lần: “Anhtới đón em.”

Cô cũng không tranh cãi nữa, gật đầu.

Anh sát lại gần cô, không coi ai ra gì hôn môi cô ngay trướccửa xe, nụ hôn tạm biệt.

Mặt Trầm Khánh Khánh đỏ lên, vô thức đẩy anh ra, lại vộiquay đi, thấy Thuyền Trưởng phía trước, như muốn nhìn thấu qua cửa kính xe,không hề để ý tới tình huống bên này.

Cô thở dài một hơi, mở cửa xuống xe, sau đó đứng tại chỗnhìn nó rời đi.

Lúc này, Trầm Khánh Khánh chợt hiện lên một ý niệm, có cơhội nhất định phải hỏi anh sao lại thích cô. Buổi quay phim hôm nay rất có khí thế chiến đấu, không cóánh đao bóng kiếm, nhưng tràn ngập khói lửa chiến tranh.

Hai ảnh hậu và ảnh đế cùng diễn xuất, cái cảnh quay kia,kích thích đến kinh hồn bạt vía, oanh liệt đến mức nghĩ lại mà kinh…

Cái loại tia lửa này thiêu cháy cả ống kính máy quay, bangười bắt đầu diễn xuất, không ít người còn tưởng đang quay tác phẩm lớn nào.Rất ít có cơ hội có thể gặp những kỹ năng diễn xuất đẳng cấp cùng xuất hiện nhưvậy, tất cả nhân viên ở đây vừa nhìn là trợn mắt há mồm. Rõ ràng đã hoàn hảolắm rồi, cả đạo diễn cũng nói có thể qua, nhưng ba người lại cố tình yêu cầuquay lại, đều nói bản thân diễn không tốt, cứ chiến đấu một lần lại khiêm tốnmột lần. Bầu không khí dị thường đè nén mãi tới khi mọi người không thở nổi,cuối cùng, đạo diễn Lí đập bàn, tất cả thông qua, không được quay lại, kết thúccông việc.

Mặc dù mọi người chưa hiểu ra sao, nhưng cũng nhẹ nhàng thởra, ra cửa mới thấy không biết do hưng phấn hay khẩn trương, khắp người toàn làmồ hôi.

Sau khi Trầm Khánh Khánh tháo trang sức, mặc áo khoác và đeokhăn quàng của Trữ Mạt Ly, vội rời đi một mình. Không ngờ oan gia vừa gặp đã đỏmắt, An Thiến đi ngay phía trước cô.

Người phía trước phát hiện cô, quay đầu lại liếc nhìn cô mộtcái, sắc mặt trầm xuống vài phần, lại không dám nói lời càn rỡ.

Lực uy hiếp của Trữ Mạt Ly luôn rất lớn, Trầm Khánh Khánhthực cảm khái.

Nếu đối phương không để ý tới cô, cô cũng không tự đi tìmphiền phức, Trầm Khánh Khánh bước nhanh vài bước vượt qua cô ta, ngay khi cô đingang qua cô ta, An Thiến đột nhiên cúi đầu mở miệng: “Trầm Khánh Khánh…”

“Stop,” Trầm Khánh Khánh khoát tay, mặc dù trên mặt vẫn nởnụ cười, trong mắt lại lạnh như băng, cô nói, “Mặc kệ cô nói cái gì, tôi cũngkhông tin đâu. Những việc cô làm với tôi trước đây… gần đây tâm trạng tôi rấttốt, sẽ không tìm cô gây phiền phức.”

“Tôi ở bên Mạt Ly nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấuanh ấy, bất luận anh ấy đối xử với cô rất tốt, cô vĩnh viễn sẽ không biết tronglòng anh ấy nghĩ gì.”

An Thiến bình tĩnh dị thường nói những lời này, bước chânTrầm Khánh Khánh chậm lại một chút, bất giác dừng lại, nhưng lập tức nghĩ rằngcó thể An Thiến lại lừa cô, quá tang ba bận, nếu cô còn bị cô ta lừa, cô khôngphải Trầm Khánh Khánh, mà là Trầm Sỏa Sỏa. [1'>

[1'> sỏa = ngu, dốt, đần độn.

“Vậy thì sao?” Trầm Khánh Khánh chán ghét khinh thường, “Từtrước đến nay tâm tư anh ấy khó đoán, tất cả mọi người đều biết. Tôi không quantâm quá khứ anh ấy như thế nào, trong lòng có chuyện gì khó buông bỏ hay không,chỉ cần anh ấy thật lòng đối xử tốt với tôi, tôi cũng không thể so đo tínhtoán. Tôi khuyên cô tiết kiệm nước bọt, về nhà tắm rửa đi ngủ đi.”

“Không ngờ cô lại độ lượng như vậy. Nhưng mà, cho dù anh ấythật lòng với cô thì sao, anh ấy cũng có tình với tôi như vậy thôi. Nếu khôngvì sao tôi không phải người trong công ty anh ấy, anh ấy còn giúp tôi tham giađoàn phim chứ!”

Trầm Khánh Khánh không giận mà cười lại: “Sai rồi, tôi đâylà thông minh. Phải biết có được có mất, làm người không phải so đo mình mất đicái gì, mà là chiếm được cái gì. Vì mọi người đều là người lớn cả rồi, đều trảiqua quá nhiều thị phi, nên phải chín chắn giải quyết chuyện tình cảm. Ngườikhác nghĩ tôi vì quyền lợi cũng được, trèo cao cũng thế, nếu tôi dám làm thì dámchịu. Nói rõ một chút, trước kia cô quấn lấy Trữ Mạt Ly thế nào cũng không liênquan đến tôi, nhưng sau hôm nay, anh ấy là của tôi, cô đừng mơ tưởng.”

Trầm Khánh Khánh nói tự nhiên như thế, khí thế đường hoàngtrên gương mặt xinh đẹp không ai bì nổi, kiên định và quả quyết, không chút dodự, giống như nữ chiến binh trên chiến trận, đẹp không thể tả, thật lâu sau AnThiến vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Có tình với cô, tôi nhổ vào.

Trầm Khánh Khánh có phần tức giận, đeo khăn quàng cổ đitrong mưa, trên đỉnh đầu chợt có thêm một chiếc ô che. Cô ngẩng đầu lên, đụngphải một đôi mắt đen thẫm khó nắm bắt.

Giọng Trữ Mạt Ly thật du dương, vô cùng mờ ám: “Anh là củaem?”

Trầm Khánh Khánh ôm lấy cánh tay anh, cũng cười rất mờ ám:“Có phải hay không, tự anh chọn lấy.”

Trữ Mạt Ly nhíu mày, hình như còn đang tự hỏi, qua một látlông mày lại dãn ra, cúi đầu xuống bên tai cô nở nụ cười t


pacman, rainbows, and roller s