
sẽ trở lại.” Mỗi lời Trầm Khánh Khánh nói ra đềuthấy mình như đang lừa đứa nhỏ ba tuổi không hiểu chuyện, một chút thuyếtphục cũng không có.
Liễu Liễu hiển nhiên không phải đứa nhỏ ba tuổi, cô bé rấthiểu chuyện, nói: “Dì Khánh Khánh, dì không cần an ủi con! Con biết mẹ sẽ khôngtrở lại. Bởi vì ba ba nói, mẹ đi đến một nơi rất xa.”
Trầm Khánh Khánh đứng họng, nhìn đứa bé cố gắng bình tĩnhlại, lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật bi thương. Cô có thể cảm nhận được đứabé này cô đơn cỡ nào, tâm hồn bé trưởng thành hơn nhiều so với đám trẻ cùngtuổi. Tuy bình thường không nói ra, nhưng cái gì cũng đều hiểu được. Thế nhưngTrữ Mạt Ly lại nói mẹ bé đi đến nơi rất xa… không phải ý là, mẹ bé đã mất sao?Hay theo nghĩa đen là, cô ấy đã cao chạy xa bay?
Trong đầu Trầm Khánh Khánh hơi rối loạn. Cô vừa giúp bé dộibọt xà phòng, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Ba ba con đẹp trai như vậy, con lại đángyêu thế này, nếu là dì, dì tuyệt đối sẽ không bỏ hai người lại mà đi.”
Ánh mắt Liễu Liễu sáng rực lên, ánh mắt kia có lực xuyênthấu rất lớn, bé thận trọng hỏi: “Dì Khánh Khánh, về sau dì có cục cưng củamình, dì còn đối xử tốt với con như thế này không?”
Cục cưng của cô? Trầm Khánh Khánh trước tiên liên tưởng đếnQuý Hàm, sau đó không khỏi châm chọc bản thân, bọn họ sẽ có con sao? Có mà gặpquỷ!
Trầm Khánh Khánh ra vẻ hung dữ: “Liễu Liễu, đừng hỏi loạichuyện vô lý này! Con là người rất quan trọng – rất quan trọng với dì. Mặc kệvề sau có thế nào, dì vẫn yêu con nhất.”
Liễu Liễu chăm chú nhìn Trầm Khánh Khánh vài giây, bỗng cườilớn nhào vào trong lồng ngực Trầm Khánh Khánh, làm ướt toàn bộ quần áo TrầmKhánh Khánh. Cô bất đắc dĩ ôm Liễu Liễu, nghe bé nói: “Không cần mẹ, con còn códì Khánh Khánh. Dì Khánh Khánh đối với con tốt nhất.”
“Con biết vậy là tốt rồi!”
Trong chớp mắt, Liễu Liễu thần thần bí bí nhìn Trầm KhánhKhánh: “Để con nói cho dì Khánh Khánh mấy bí mật, là của ba ba nha!” "Hả?" Trầm Khánh Khánh ra vẻ vô cùng hứng thú:"Chuyện gì?"
"Ha ha." Liễu Liễu chưa nói đã cười, "Có phảidì cũng nghĩ ba ba rất thông minh tài giỏi đúng không?"
Trầm Khánh Khánh nghĩ đến khuôn mặt Trữ Mạt Ly sâu khônglường được, lập tức nói: "Đó là đương nhiên, ba con chính là ông chủ củadì nha!"
Liễu Liễu càng cười vui vẻ, sau đó lắc đầu như một bà cụnon: "Thực ra ba cũng lờ mờ lắm." Bé che miệng khẽ nói: "Bathích nhất là ngủ nướng, sau khi đưa con đến trường xong là quay về nhà ngủtiếp."
Trầm Khánh Khánh đen mặt. Công ty đồn đại Trữ Mạt Ly xuấtquỷ nhập thần, buổi sáng anh thường không ở văn phòng, chẳng lẽ chỉ vì anh buồnngủ?
"Còn có nha, ba không chỉ thích trò chơi điền chữ, bacòn thích truyện tranh. Con trộm thấy trong nhà kho có một kệ sách truyệntranh, thật trẻ con!"
Trầm Khánh Khánh lại đen mặt. Tuy cô không thíchtrò chơi điền chữ, nhưng khi còn là học sinh cũng đã từng thích truyệntranh. Bây giờ bận rộn không còn thời gian xem, không ngờ Trữ Mạt Ly cũng xem.Cô thật không thể tưởng tượng được bộ dáng Trữ Mạt Ly cầm quyển truyện tranhngồi đọc. Anh làm cho người ta cảm giác mình không ăn nhập gì với mấy chuyệntrẻ con này, muốn xem cũng chỉ có thể xem tác phẩm nước ngoài hoặc những sáchkinh điển gì đó.
"Dì bất ngờ đúng không!" Liễu Liễu đắc ý nói,"Hơn nữa, thực ra ba không nhớ được mặt người khác, thế nên nói chuyện vớimọi người vô cùng lạnh nhạt. Kỳ thật là không nhận ra người ta!"
OMG! Trầm Khánh Khánh há miệng thở dốc, người này đúng thậtlà Trữ Mạt Ly sao? Sẽ không phải bị sinh vật ngoài hành tinh chiếm hữu thể xácchứ?
"Ba còn mơ hồ đến mức sinh nhật mình cũng không nhớ,mỗi lần đều do chú Ted làm bánh sinh nhật. Nhưng mà ba nhớ rõ sinh nhật mẹcon."
Trầm Khánh Khánh kỳ quái hỏi: "Sao con biết?"
"Bởi vì con phát hiện tới ngày đó ba ba sẽ mua một cáibánh ngọt nhỏ, sau đó ăn cùng với ảnh chụp một người."
Trầm Khánh Khánh càng ngạc nhiên: "Ảnh chụp? Vậy connhìn được hình dáng mẹ con không?"
Liễu Liễu khoa tay múa chân một chút: "Nó nằm trên mặtdây chuyền đeo trên cổ ba ba. Bên trong có ảnh chụp mẹ con. Thế nhưng ba chưabao giờ cho con xem, ngay cả sờ cũng không cho con sờ. Dì biết không, bìnhthường ba không bao giờ nổi nóng với con, nhưng con mà nhắc tới cái đó, ba basẽ không vui, con cũng không bao giờ dám nhắc lại nữa."
Trầm Khánh Khánh nghe xong cũng hiểu được phần nào. Mẹ LiễuLiễu tám phần là mất, nếu không Trữ Mạt Ly sao lại không giữ nổi một người phụnữ? Huống chi nghe Liễu Liễu nói, anh đối với mẹ bé là có tình. Nghĩ tới đây,Trầm Khánh Khánh bỗng hiểu được phần nào tính cách thay đổi thất thường cùngvới thói quen vô cùng biến thái của Trữ Mạt Ly.
Nếu cô gái mình yêu sinh con vì mình rồi qua đời, loại đảkích này có thể hủy diệt một người đàn ông bình thường, Trữ Mạt Ly cũng có mộtmặt bình thường. May mắn Liễu Liễu lớn lên không giống mẹ, bằng không Trữ MạtLy chưa hẳn sẽ yêu chiều cô bé như bây giờ. Nếu mỗi ngày đều gặp khuôn mặt mìnhnhớ mong, tình cảm thật sự có thể trở nên lệch lạc.
Một lớn một nhỏ này líu ra líu ríu bên trong gần nửa ngày.Bên ngoài Trữ Mạt Ly cuối cùng cũng phải đến gõ cửa phòng tắm, Trữ Mạt Ly ở bênngoài hỏi: "Đã l