
ện ở thành phố J?”
Sắc mặt Quý Hàm trắng thêm vài phần, liếc nhìn tờ báo trong tay, bức ảnh Trầm Khánh Khánh một thân váy đỏ đâm vào mắt anh, khiến anh đau đớn.
“Cô ấy đặc biệt trở về vì sinh nhật cậu. Tưởng cậu đang làm phẫu thuật nên lúc đó gọi cho tôi, người ta chạy vội từ sân bay đến bệnh viện, đến nơi rồi không thấy cậu, ai ngờ cậu đang vui vẻ ở KTV.” Trịnh Thị giống như đang nói một mình.
Quý Hàm rời mắt khỏi bức ảnh, nhìn chằm chằm vào bệnh án một lúc, cuối cùng lạnh lùng nói: “Cô ấy chỉ là trở lại lấy đồ đạc, không hơn.” Vừa vinh dự nhận giải thưởng Kim Tôn dành cho nữ diễn viênchính xuất sắc nhất, thoáng chốc Trầm Khánh Khánh như ánh hào quang chói lọi,chỉ nửa năm ngắn ngủi đã gặt hái được hai giải thưởng vinh quang, cho dù hiệntại cô không phải là nữ minh tinh số một, thế nhưng nổi tiếng như thế chỉ sợtrong một thời gian dài không ai có thể bì kịp.
Lúc này, nữ minh tinh đang chào hỏi ở hội trường bữa tiệc từthiện, bộ váy dài trắng hở lưng, tô điểm phong thái tao nhã của cô đến hoàn mỹ,dù nhan sắc có thể không phải là đẹp nhất, nhưng hào quang quanh cô lại đủ hấpdẫn ánh mắt mọi người.
Đó là một loại khí chất.
Sự khác biệt giữa người nổi tiếng và người qua đường là ởchỗ đó. Một số minh tinh hạng A dựa vào mười mấy năm cố gắng cùng tôi luyệncuối cùng mới mài ra được một thân bất phàm, có phong thái của siêu sao, nhưngTrầm Khánh Khánh quả thật khác biệt. Tất nhiên không phải cứ có khí chất trờisinh thì có thể thành công, điều kiện tất yếu là phải biết sử dụng loại khíchất ấy như thế nào để mà thăng tiến. Điều đáng mừng là, Trầm Khánh Khánh có đủcả, mẹ cô cũng từng lăn lộn trong nghề này, nhưng rõ ràng vận số của bà khôngtốt, chỉ đóng vài vai diễn nhỏ, cuối cùng vẫn bị khán giả quên sạch đi Siberia,cả đời thất vọng.
Trầm Khánh Khánh tuyệt đối là người thích hợp trong lànggiải trí, cô biết cách lợi dụng ưu thế của mình như thế nào để hóa giải tìnhthế bất lợi trước mắt, cũng hiểu được gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷnói chuyện quỷ, còn biết rằng trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, quân tử báo thùmười năm chưa muộn. Trong giới giải trí không biết ngày mai sẽ thế nào này, chỉcó tâm kế mới có thể mở một đường máu. Cô chính là người thấy rõ dòng chảy củalàng giải trí, khi dòng nước cuồn cuộn, cô vẫn biết phải chèo thuyền xuôi dòng,chứ không nên ngược dòng nước chảy.
Lần duy nhất cô ngược dòng, là một năm khi mới vào giới giảitrí, mà đối nghịch với chính kẻ đang đi về phía cô.
Trầm Khánh Khánh vội đè nén cảm giác chán ghét đến tối đa,đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nâng ly cười nói: “Đạo diễn Trương.”
“Ôi, ha ha! Khánh Khánh ! Chúc mừng, chúc mừng! Lễ trao giảitối qua em là người tỏa sáng nhất rồi!”
Trương Hiển Chính, vậy mà tên và nhân phẩm của hắn lại hoàntoàn tương phản, ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, nhưng thực chất thì mặt người dạthú - hai câu thành ngữ này mà đặt ở trên người hắn thì đúng là sỉ nhục chúng.Tuy hắn là đạo diễn bậc thầy, nhưng tính tình hạ lưu, trong giới giải trí khôngcó gì được coi là bí mật này, đây lại được xem là một bí mật không thể nói, dùgì thì quyền lực trong tay hắn vẫn khá lớn, đắc tội hắn sẽ không có lợi gì.
Trầm Khánh Khánh đối với người càng đáng ghét, cô càng cườithêm rạng rỡ, hơn nữa là điển hình của đạo lý: “Địch giết ta một trăm, ta kínhđịch một vạn.” Phải trở mặt với người này, thời cơ còn chưa tới. Vậy nên, chodù muốn phun nước miếng vào mặt hắn, cũng vẫn phải cười với hắn trước đã.
Cô vừa chạm ly với hắn, vừa nói: “Đâu phải, một chút thànhtựu nhỏ nhoi ấy của tôi làm sao có thể so được với đạo diễn Trương, như bộ“Giữa đường” của anh vừa được trao giải ở liên hoan phim Bec-lin.”
Trương Hiển Chính đã uống không ít rượu, khuôn mặt đỏ bừng,hắn cũng không che dấu đắc ý, cười hì hì nói: “Khánh Khánh, khi nào rảnh rỗitới tâm sự với tôi nhé? Quá khứ không hay, chỉ là mây khói thôi, thổi nó đi,chuyện cũ đều là hiểu lầm. Kỳ thật, năm đó tôi cũng rất coi trọng em, đáng tiếckhông xứng làm Bá Nhạc của em, tương lai cũng không nên bỏ qua cơ hội hợp tác.Cuối năm nay tôi dự kiến làm một bộ phim Tết, tôi mách nhỏ cho em biết, đầu tưtuyệt đối có thể đạt kỷ lục.” Trương Hiển Chính khoa tay múa chân ra dấu rồilại hạ hạ bàn tay “Em suy nghĩ đi, một thời gian nữa tôi sẽ kêu người đưa kịchbản cho em.”
Hắn một câu “Khánh Khánh” làm Trầm Khánh Khánh buồn nôn,nhưng cô vẫn tao nhã trả lời khéo léo: “Đạo diễn Trương quá khen, có thể đượcanh chỉ dẫn đều là mơ ước của mọi diễn viên, tôi tất nhiên hào hứng.”
“Tốt! Tốt! Đúng là trưởng thành không ít, người đẹp hơntrước, tính tình cũng tốt hơn”.
Đôi mắt Trương Hiển lóe lên vài tia khó hiểu, đang định nóitiếp, bên cạnh lại có người đến kính rượu, cuộc nói chuyện giữa họ bị gián đoạnnhư vậy. Trầm Khánh Khánh nhìn ly rượu vừa mới chạm với hắn, cảm thấy chánghét, sang bên cạnh đổi ly khác. Mới vừa xoay người, lại bị mọi người vây quanhtrò chuyện, đúng là người đẹp, đám tôm tép gì đó đều muốn kề cận làm bộ thânthiết, bày ra bộ mặt giả tạo quen thuộc. Cũng may nhà tổ chức bữa tiệc từ thiệnnày mời khách rất có quy cách, không có ngôi sao nhỏ bé n