80s toys - Atari. I still have
Không Xứng

Không Xứng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328245

Bình chọn: 8.00/10/824 lượt.

y còn phải xem boss có tự giác hay không.”

Vẻ mặt tính toán chi li của cô tức khắc thắp sáng cả cănphòng. Trữ Mạt Ly mở ngăn kéo, lấy từ bên trong vật gì, sau đó đến trước mặtTrầm Khánh Khánh, cố làm ra vẻ huyền bí, nói: “Đoán xem trong tay tôi là cáigì?”

Trầm Khánh Khánh nhìn chăm chú: “Sẽ không phải là mượn hoahiến Phật nữa chứ?”

“Lần này không phải.”

Trầm Khánh Khánh đứng lên đánh giá nắm tay phải của Trữ MạtLy, có thể nắm trong tay, thì là cái gì đây?

“Cho chút gợi ý.”

“Giá trị không nhỏ.”

“Tôi không thích nhẫn kim cương.”

“Em như vậy là hy vọng tôi tặng em nhẫn kim cương sao? Thậtđáng tiếc, không phải.”

Trầm Khánh Khánh nhăn mày, suy nghĩ nửa ngày, tay Trữ Mạt Lynắm rất nhanh, không một kẽ hở.

“Nếu tôi đoán sai, sẽ không cho tôi sao?”

“Không phải.”

Trầm Khánh Khánh sửng sốt: “Vậy muốn tôi đoán làm cái gì?”

Trữ Mạt Ly nhíu mắt phượng, hỏi lại: “Không biết làm như vậymới có ý nghĩa à?”

“… Boss à, việc này rất nhàm chán. Mau lên giùm tôi!” TrầmKhánh Khánh giơ nắm đấm, mười phần khí thế, thật giống như đi đòi nợ.

Trữ Mạt Ly chậm rãi buông tay, một cái chìa khóa bạc lặngyên nằm trong lòng bàn tay.

Không phải chìa khóa xe, đó là…

Trữ Mạt Ly ném chìa khóa cho Trầm Khánh Khánh, nói rất tựnhiên: “Xem như công ty cho em, mua một căn hộ gần bệnh viện, ít nhiều có thểthuận lợi cho việc quay phim.”

Trầm Khánh Khánh khó khăn lắm mới bắt được chìa khóa, chợtngây người: “Anh nói cái gì?”

Trữ Mạt Ly nghiêng người, thấy cô ngạc nhiên, chậm rãi giảithích lần nữa: “Đây là chìa khóa phòng ở, bên trong được trang bị đầy đủ vậtdụng, có thể tới bất cứ lúc nào.”

Trầm Khánh Khánh giơ chìa khóa lên, lại nhìn khuôn mặt TrữMạt Ly không giống như đang nói đùa, cuối cùng cô cũng tin đây không phải doTrữ Mạt Ly trêu đùa mình. Chỉ là, sao lại khéo như vậy, Quý Hàm vừa mới có lờivới cô, Trữ Mạt Ly đột nhiên lại bảo cô rằng đã an bài phòng ở. Trầm KhánhKhánh không ngốc, cô thu hồi khuôn mặt tươi cười, trực tiếp hỏi: “Ted nói choanh?”

Ai ngờ Trữ Mạt Ly lại sửng sốt, không rõ cô có ý gì: “Em nóigì?”

Trầm Khánh Khánh ngờ vực, nhìn gương mặt anh chăm chú, muốntừ đó tìm ra chút sơ hở, nhưng cô không phát hiện được gì. Có hai khả năng, mộtlà anh diễn rất hoàn mỹ, hai là anh thật sự không biết. Cô không nhìn ra đượckhả năng nào, chỉ là, Trữ Mạt Ly cần phải giả vờ sao?

Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nghi hoặc nói: “Có vấn đề gìà?”

Trầm Khánh Khánh nhận chìa khóa, cuối cùng lắc đầu: “… Khôngcó gì. Tôi sẽ cân nhắc sau.”

“Tùy em.”

Trữ Mạt Ly về lại chỗ ngồi, lại mở giấy tờ, qua một lúc thấyTrầm Khánh Khánh vẫn còn đứng đó, anh đành hỏi: “Còn việc gì sao?”

“Hả? À, không có.”

Trầm Khánh Khánh đi tới cửa, trong đầu cô còn đang xoayquanh chiếc chìa khóa, suýt nữa đã quên mất mục đích mình tới đây. Trầm KhánhKhánh vội xoay người, đến trước mặt Trữ Mạt Ly, gõ gõ vào bàn: “Tôi thế này,thật sự không nhìn quen hả?”

Ánh mắt Trữ Mạt Ly lướt qua mái tóc ngắn của cô, anh cũngkhông phải không nhìn quen, mà là đánh vào thị giác quá mức mãnh liệt, khiếnanh nhất thời không phân rõ thực hư.

Thật sự quá giống.

Rồi sau đó, anh làm như thật, nói: “Kiểu tóc này không tồi,còn nữa, thực ra tôi từng nghĩ, khuôn mặt em không hợp với tóc dài lắm.”

Một câu nói làm cho Trầm Khánh Khánh quay một vòng từ trêntrời xuống đất, sắc mặt trắng nhợt lập tức đỏ bừng, Trầm Khánh Khánh không chútdo dự mở cửa ra ngoài.

Trầm Khánh Khánh đi rồi, Ted khẩn cấp chạy vào: “Cô ấy nóithế nào?”

“Không có gì, cô ấy nghi là tôi cố ý, có điều không dámkhẳng định.” Có thể nói kỹ xảo diễn xuất của Trữ Mạt Ly đã đạt tới đỉnh cao.

“Mạt Ly, tôi không thể không nói, chiêu này của anh thậttuyệt.” Ted cảm thán tự đáy lòng, “Bây giờ tôi có thể tin tưởng anh thật sựmuốn theo đuổi Khánh Khánh. Chỉ là hình như cô ấy vẫn chưa nhận ra anh thậtlòng.”

“Không liên quan, tôi không muốn buộc cô ấy chặt quá. Hơnnữa tôi nói rồi, có phải trò đùa hay không, là do cô ấy quyết định.”

Lời tác giả: mọi người đoán rất nhiều, nhưng tôi sẽ khôngtiết lộ

Trong truyện này, nhân vật phức tạp nhất chính là Trữ hoàngđế.

Bởi tác giả không phải người hài hước, nên không viết đượctruyện nhẹ nhàng, hơn nữa bản thân tôi là sự mâu thuẫn, nên viết ra đều là rốirắm, haha Thời tiết trở lạnh, vầng thái dương dần ló rạng, khi đườngchân trời hiện rõ, trong cao ốc mới của bệnh viện hạng nhất đã là một hồi bậnrộn. Trầm Khánh Khánh luôn lặng lẽ, đi vào trường quay đúng giờ, sau đó hóatrang, tạo hình, trao đổi cùng đạo diễn, chuẩn bị bắt đầu một ngày quay phim.

Muốn nắm bắt được vai diễn này, đối với Trầm Khánh Khánh mànói cũng không khó. Bởi cô gần như là diễn chính mình, điều này cho Trầm KhánhKhánh một loại cảm giác vui sướng trước nay chưa từng có. Đạo diễn Lí chọn diễnviên rất kỹ lưỡng, diễn viên đều có kỹ năng, trong đoàn phim cơ bản không códiễn viên quay phim qua quýt, mỗi người đều thể hiện khả năng tốt nhất, chỉ sợbị vương miện “não tàn” rơi xuống đầu mình.

Tiếp xúc với Phương Thuấn vài ngày, Trầm Khánh Khánh đã bướcđầu nhận thức – người có dã tâm, rất có đầu óc. Hắn có thể thành công khôngphải do n