
lại sinh nhật cô.
Cái đêm hôm đó. Tất cả sự thật đều được vạch trần vào đêm hôm đó. Hoàng Phủ Dận nắm cánh tay cô lôi từ trong xe ra, mở cửa, ném cô lên ghế sofa, ngón tay thô bạo tiến vào giữa đùi cô…… Bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
“Em để cho hắn ta chạm vào em, Nhan Loan Loan, lá gan của em thật không nhỏ!”
Ông ta giận giữ, trở tay tát cô một cái.
Sức lực ông ta rất lớn, tạo ra vô số ngôi sao xoay chuyển trước mặt cô. Đợi cô bình thường trở lại, người đã bị ông ta đặt lên giường, áo đã cởi một nửa.
Giãy giụa kháng nghị không có kết quả, dứt khoát để mặc ông ta. “Anh ta là con trai ông.”
Hoàng Phủ Dận động tác hơi chậm lại, bàn tay và ngón tay gần như chạm vào da thịt cô.
“Ngày mai tất cả báo chí tập san đều sẽ đưa tin chuyện tối nay, đây chính là mục đích của em?” Ông ta cười lạnh. “Chớ quên tôi là ai, sẽ không người nào dám viết.”
“Vậy thì tượng trưng cho ai cũng không biết sao?” Nhan Loan Loan đón nhận ánh mắt ông ta.
“Tôi lên giường với anh ta, người phụ nữ ông nuôi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để cho con trai mình vượt lên trước một bước ăn sạch sành sanh, như thế nào? Giết anh ta?”
Tầm mắt bén nhọn của ông xuyên thấu cô. Cô lại chỉ mỉm cười. “Đàn ông như ông, sẽ nhịn được chuyện này sao? Có muốn như ba năm trước đây không, chém giết người có ý đồ nhúng chàm tôi ở trước mặt tôi? Hay là lăng trì? Giống như miếng cá sống?”
Lại một bàn tay nóng hừng hực tát trên mặt cô, trán va vào đầu giường, đau tận xương, giọt máu ấm áp nhỏ xuống ra giường như đóa hoa tươi.
Ông ta cười cười nắm đầu cô lên. “Không tệ, Loan Loan, cuối cùng để cho tôi thấy được mặt khác của em, mặc dù cách làm này của em làm tôi rất tức giận, ít nhất tôi cũng nhìn thấy được những người trước kia không giống như em.”
“Em đã tốn trăm phương ngàn kế tôi làm sao có thể để em thất vọng?” Máu theo mặt cô chảy xuống, quanh co tạo thành một đường phân cách quỷ dị. Cô không còn là Loan Loan thuần khiết không dục vọng, oán hận của cô đã làm cô biến thành người phụ nữ tâm cơ độc ác.
Mặc dù cô yêu Hoàng Phủ Triệt, nhưng cũng không ngăn cản được cô tính toán lợi dụng và tổn thương anh.
Tình yêu trong mắt cô, chỉ là một cảnh trong mơ hư ảo. Rất tốt đẹp nhưng khi tỉnh lại sẽ đối mặt với thực tế tàn nhẫn.
Hoàng Phủ Dận rời đi. Cô đứng trong sân phát hiện hộp bánh sinh nhật chưa mở. Trên vỏ in hình logo “Mê” xinh đẹp, mở ra sợi tơ, cắm vào cây nến đốt lên.
Chắp hai tay trước ngực. “Loan Loan, sinh nhật vui vẻ.”
Cô chợt bật cười, vô cùng chua sót.
Nguyện vọng, chính là để tan biến. Cô không có nguyện vọng.
Cô cầm cái bánh ngọt, ăn từng miếng từng miếng, cái bánh ngọt lớn như vậy, cô ăn cả đêm. Lúc trời sáng, cô vùi mình trong bồn tắm.
Như thế, sẽ không có người nào nhìn thấy nước mắt của cô, ngay cả bản thân cô cũng sẽ không nhìn thấy.
Những thứ tốt đẹp kia của bọn họ không bao giờ trở lại, sẽ là lý do để cô kiên trì sống tiếp.
Cô không biết kết thúc cuối cùng của mình là gì, nhưng ít nhất lúc còn sống vào thời khắc đẹp nhất cô gặp được người như anh, hơn nữa còn yêu, như vậy là đủ rồi. Hạ Tử Dụ hủy phần lớn công việc, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ở một số sàn diễn thời trang đơn giản. vì thế phải trả tiền vi phạm hợp đồng rất lớn, nhưng cô không quan tâm.
Dọa người hơn cô có thể không mang giày cao gót sẽ không mang. Cô rất gầy, vùng bụng cũng không có biến hóa quá mức rõ ràng trong ba tháng đầu. Phụ nữ khi làm mẹ luôn lo lắng sợ đứa bé không đủ dinh dưỡng, cô bắt đầu nấu canh dinh dưỡng cho mình.
Thái tử vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm bay đến, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, nín thở tập trung tư tưởng chậm rãi bước vào. Mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ nếu như đây là giấc mơ, anh sẽ đột nhiên tỉnh lại.
Trong phòng bếp là bóng dáng mảnh khảnh cao gầy của một người phụ nữ, áo ngủ tơ tằm màu cà phê……
Anh nhắm mắt lại, trước mắt xuất hiện đêm hôm đó ở nhà cô, anh thưởng thức vẻ đẹp của Trữ Dư Tịch, cô cũng mặc áo ngủ màu cà phê, vội vàng ở trong bếp, không biết anh đang ở sau lưng, không hề cảnh giác khom người cầm chén dĩa, đi rửa sạch.
Lần đầu tiên anh phát hiện cơ thể Trữ Dư Tịch đẹp như vậy……
Anh đi lên phía trước, từ phía sau ôm lấy Hạ Tử Dụ. Đầu đặt lên gáy cô.
Hạ Tử Dụ sợ hết hồn, nắm lấy tay anh đang đặt bên hông. “Tan việc rồi hả?”
Thật lâu sau Thái tử mới truyền đến một tiếng “Ừ”. Cô muốn xoay người lại ôm anh, thế nhưng anh không cho. “Đừng động, để tôi ôm một lát.”
Đã là đầu thu.
Từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra bên ngoài, khắp nơi đều xanh um tươi tốt, cửa sổ phản chiếu hình ảnh, anh ôm cô, vô cùng dịu dàng.
Mà trong bụng cô là đứa bé của bọn họ.
Hạ Tử Dụ cong lên khóa môi trên mặt là nụ cười đắm chìm trong hạnh phúc.
……
Giờ khắc này quá mức an nhàn, tốt đẹp, thậm chí làm anh cảm thấy mình đang ở trong mơ.
Cõi lòng tràn đầy ôn hương, bởi vì anh quá nhớ nhung một người, không thể ngăn chặn đau đớn trong lòng.
Hoàng Phủ Triệt bắt đầu từng bước tiếp nhận công ty ở Châu Âu, Thái tử không còn nhiều thời gian lười biếng như trước đây, hội nghị thường kỳ diễn ra liên tiếp mấy ngày bận đến tố