
mà bây giờ hắn biết rõ bản thân không thể đặt nàng và Dĩ Nhu ở cùng một vị trí. Ví dụ đơn giản nhất, hắn biết Dĩ Nhu ở cùng một chỗ với
Quan Thánh Hi, hắn nhiều nhất chỉ lo lắng cho an toàn của Dĩ Nhu. Nhưng
nếu đổi lại là Trữ Dư Tịch ở chung với Hoàng Phủ Triệt, ngoài an toàn
ra, hắn cũng không rõ hắn muốn lo lắng, quan tâm cái gì? Đó là em trai
hắn, là đứa em trai xuất sắc …
Mà hắn chỉ cho hai loại phụ nữ tiền. Một là người nhà, giống như Dĩ Nhu. Hai là, người phụ nữ của hắn.
Trữ Dư Tịch, hắn xem nàng là gì đây?
Nếu cô bé này là người phụ nữ của em trai hắn, vậy cũng coi như chưa tính là … người nhà của hắn?
…
Quan hệ không rõ ràng, đầu nghĩ không ra đáp án, khiến hắn phiền lòng.
Hắn mơ hồ đưa mắt nhìn nàng, khiến sau lưng nàng lại càng thêm lạnh lẽo.
Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng gõ cửa. Không biết ai đến giải cứu cho bọn họ đây?
Là Doãn Vệ Hoài.
Doãn Vệ Hoài ghé vào bên tai thái tử nói nhỏ mấy câu, sắc mặt thái tử liền thay đổi.
“Chuyện khi nào.”
“Mới tối nay.”
Thái tử quay đầu lại liếc mắt nhìn Trữ Dư Tịch. “ Anh có việc, chờ anh tìm người đưa em về.”
Trữ Dư Tịch không ngờ người đưa nàng về, lại là Thi Dạ Triều.
Thái tử đi gấp, trái với vẻ công tử phóng đãng ngỗ ngược, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Thi Dạ Triều.
“Lên xe đi, còn
chờ gì vậy? Em không phải nói là thân thể không thoải mái sao? Tôi đưa
em về nhà sớm để nghỉ ngơi.” Thi Dạ Triều tự mình mở cửa xe cho nàng,
mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Trữ Dư Tịch không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta, trong lòng thậm chí còn tính toán tìm cơ hội để chạy.
Thi Dạ Triều dường như có thể nhìn thấy tâm tư của nàng, nụ cười càng sâu.
“Chỗ này, thuê xe không tốt đâu, hơn nữa, chưa kể đến là thái tử cố ý nhờ tôi đưa em về, em nghĩ … Tôi sẽ cho em chạy mất sao?”
Nhìn nàng theo bản năng lui về phía sau hai bước, con ngươi Thi Dạ Triêu rũ
xuống vài phần. “ Em phải ngoan một chút, tôi, sẽ không như vậy với em
nữa.”
Trữ Dư Tịch sợ hắn , nhưng nàng lại biết, thay vì chọc giận hắn , không bằng nghe lời hắn , Nếu như nàng mạnh mẽ từ chối hắn, có lẽ cái chết sẽ đến nhanh hơn!
Cho nên cuối cùng, nàng vẫn ngoan ngoãn lên xe hắn.
Hắn ngồi vào, “ầm” một tiếng cửa xe bị đóng lại. Trước khi khởi động xe,
anh ta liếc sang kính chiếu hậu nhìn nàng, chợt nghiêng người đến.
Cơ hồ hắn vừa mới động, Trữ Dư Tịch liền rúc người vào trong thành ghế, toàn thân hiện lên tình trạng báo động.
Khoé miệng Thi Dạ Triều nhếch lên, nửa giơ hai tay. “ Đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ muốn đeo dây an toàn cho em thôi.”
“Tôi tự làm được rồi.” Nàng hoảng hốt kéo dây an toàn, tầm mắt đề phòng
không rời hắn, càng hoảng hốt càng không tìm được nơi cắm vào.
Tay hắn chợt lạnh đi, hắn nắm lấy tay nàng, giúp nàng tìm nơi cắm vào, rắc một tiếng, dây đai được cắm vào.
Trữ Dư Tịch như bị điện giựt theo quán tính rút tay về. Thi Dạ Triều thờ ơ nhún vai.
….
Tốc độ xe của hắn không nhanh không chậm, giống như cố ý hành hạ nàng. Dọc
theo đường đi, đều là hắn hỏi, nàng lại chưa từng trả lời lấy một câu,
nhiều nhất chỉ gật đầu, hoặc là lắc đầu.
Nhưng Thi Dạ Triều vẫn rất dễ chịu vẫn giữ nụ cười bên môi.
Cho đến khi xe dừng sát ở dưới lầu nhà nàng, Trữ Dư Tịch mới thốt nên hai
chữ cảm ơn, liền lấy tốc độc chạy trối chết lao xuống xe.
Tay nàng vội vàng bấm loạn mật mã khoá điện tử, lại tiên tục bị nhắc nhở mã đã sai.
Phía sau là tiếng đóng cửa xe, và tiếng bước chân trầm ổn của hắn ta, càng
ngày càng gần, tim nàng cũng đã nhảy đến tận cổ họng rồi.
Hắn ta cố tình bước chậm lại, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung thưởng thức vẻ khủng hoảng của nàng.
“Tích tích ---“
Mật mã đúng rồi!
Cửa chính mở ra, thời điểm nàng muốn bước bước chân đầu tiên vào trong,
ngang hông lại căng thẳng, bị anh ta mạnh mẽ kéo vào lòng, xoay người
lại, giữ chặt lấy cằm nàng, nâng lên.
Hắn buộc nàng phải nhìn vào mặt hắn. Hắn ta đọc được trong mắt nàng rất nhiều thứ, nhiều đến có thể đả thương hắn.
“Không muốn gặp lại tôi đến vậy sao? Đề phòng tôi đến vậy sao? Một câu cũng không chịu nói với tôi?”
Nàng nuốt tiếng thét chói tai xuống, tay nắm thành quyền, phảng kháng trước ngực hắn, cố tách khỏi hắn.
“Anh … buông tôi ra!” giọng nói của nàng toàn là run rẩy.
Thi Dạ Triều không thể nghe thấy tiếng thở dài nhỏ ấy, không để ý đến kháng cự của nàng, đè đầu nàng trước ngực, đè tóc nàng vào lòng. Con ngươi
màu hổ phách dưới ánh đèn mờ như phủ một lớp sương.
“Tiểu Tịch, em có biết không, ba năm nay, tôi … nhớ em biết bao.”
Trữ Dư Tịch không ngừng giãy giụa trong vòng tay hắn ta, ngực hắn khiến
nàng ghê tởm, tất cả mọi thứ của hắn ta đều khiến nàng ghê tởm.
“Em còn kích động như vậy, tôi liền ….” Lời còn chưa dứt, hắn cảm thấy thất vọng đau khổ.
Hắn thậm chí không cần nói hết lời, nàng đã sợ không dám làm một cử động nhỏ nào.
Hắn ta cười khổ, ngưởi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, mùi
này, hắn giống như đã mắc vào cơn ghiền trong ba năm qua.
Muốn, nhưng không được.
“Còn sợ tôi như vậy, không cần, không cần, tiểu Tịch, em ngoan ngoãn, nghe lời, tôi