
này, cả người liền bắt đầu cứng ngắc.
Người đàn ông trực tiếp vòng tới đối diện cô, ngồi xuống. Nở nụ cười mê hoặc với cô.
“Trùng hợp vậy, chúng ta thật có duyên.”
Thái tử không có ở đây, nàng không cần phải làm bộ, đứng dậy liền muốn rời
đi. Tốc độ của Thi Dạ Triều như bay, bắt được cổ tay nàng kéo lại, tay
khoác lên vai nàng, động tác êm ái lại mạnh mẽ kéo nàng về chỗ cũ.
“Nếu đã gặp, vậy cùng nhau ăn cơm trưa thôi.”
Lật được nửa thực đơn, hắn giống như nghĩ đến điều gì đó, đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp vì nhớ lại mà chuyển thành màu nhạt hơn khiến người
ta say mê.
“Đây là lần thứ ba chúng ta ăn cơm riêng, còn nhớ không?”
…. Nàng tình nguyện cái gì cũng không nhớ, những thứ kia nàng đã cho là mớ kí ức bám đầy bụi, thật ra thì chỉ là chúng bị nàng giam giữ tận đáy
rương. Thi Dạ Triều lại có thể chính xác tìm được, nhẹ nhàng thổi cái
rương bụi bặm ấy, cái rương bị nhiều sợi xích khoá chặt như vậy lại bị
lột trần trắng trợn.
Ba năm sau, hôm nay, gương mặt hắn dưới ánh mặt trời, rõ ràng đến mức khiến nàng sợ hãi.
Nàng đời này, chẵng lẽ không thể thoát khỏi hắn? Ánh mặt trời buổi trưa thật ác độc, xuyên thấu lớp thuỷ tinh, mang tất cả các ý định của cô
gái này, hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.
Mấy năm trước Thi Dạ
Triều thế nào cũng không nghĩ đến, bản thân sẽ thua trong tay một cô gái nhỏ nhắn trẻ trung như vậy. Hắn nhớ rất rõ, đó cũng là ánh mặt trời ác
độc giữa trưa ấy.
Một câu gọi giòn giã “ anh thái tử “ và vẻ mặt
có hơi ngây thơ, nụ cười tươi tắn, giống như một loại thuốc tăng lực,
được tiêm vào cơ thể hắn, theo tứ chi huyết mạch chảy vào tim hắn với
tốc độ không tưởng.
Đó là buổi giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè,
từng cơn gió ấm áp thổi quanh, mang theo hương thơm của người đó thổi
vào mặt hắn. Hắn híp híp mắt, mới có thể nhìn rõ cô gái ngoài ý muốn
xuất hiện trong đời hắn dưới thứ ánh sáng chói mắt ấy.
Nàng giống như nụ hoa cúc chớm nở, trái tim trống rỗng trước đó của hắn kể từ đó
mà loạn nhịp. Nàng giống như con bướm nhỏ vừa phá kén, thời điểm đôi
cánh của nàng động, hắn chỉ muốn bắt lấy nàng, giam lại, một mình thưởng thức mọi thứ thuộc về nàng.
Chưa từng đối với cô gái nào như
vậy, hắn chưa từng có ham muốn độc chiếm mãnh liệt như vậy. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nghe thấy nhịp tim mình, hắn đã biết, đó là tiếng
tim mình đập thình thịch.
Lần đầu gặp gỡ, nàng thậm chí còn chưa đầy 16 tuổi, hắn 22 tuổi, cũng đã gặp qua vô số người.
“Anh thái tử, anh chừng nào mới về nha? Có mang quà cho em không?” Con bướm
nhỏ vây lượn bên cạnh thái tử, bay tới bay lui. Hắn nhếch môi cười tà
tứ.
“Hả?” Thi Dạ Triều bỡn cợt nhìn thái tử. Thái tử cũng làm bộ
không thèm để ý, ném quà sang, vẻ mặt như đang cưng chiều một loại sủng
vật.
Ánh mắt của con bướm nhỏ này nhìn thái tử, và Hoàng Phủ Dĩ
Nhu nhìn thái tử, hoàn toàn khác nhau. Thi Dạ Triều rất giỏi quan sát,
thầm nghĩ. Cho dù nàng muốn che dấu, nhưng cũng không thể dấu được con
mắt của hắn.
Nàng, thích cái kẻ được gọi là anh thái tử.
Tâm tư của thiếu nữ, hắn rất nhanh liền nhìn thấu. Có lẽ là bởi vì, tâm
tình của một kẻ thích người khác, hắn cũng có, nên mới nhìn đã có thể
biết được lòng nàng.
Chuyến đi Trung Quốc lần này của hắn, quả
nhiên không uổng phí. Thậm chí, hắn còn bắt đầu thích cái thành phố này, thích mảnh đất này. Bởi vì nơi này có nụ cúc non của hắn ở đây, có con
bướm nhỏ của hắn ở đây.
Thái tử dường như không muốn để nàng xuất hiện trước mặt người khác, hắn (thái tử) không phải là kẻ có tấm lòng
thiện lương gì, nhưng lại bảo vệ nàng rất tốt. Trong thế giới của thái
tử, hắn là kẻ chuyên quyền, trừ Dĩ Nhu, cô gái này hẳn rất đặc biệt mới
có thể ở bên thái tử. Thi Dạ Triều cảm thấy rất hứng thú với nàng.
Hắn nhớ Trữ Dư Tịch khi đó, nụ cười ngọt ngào , tinh thần phấn chấn hơn so với bây giờ. Giống như ánh mặt trời, xoá tan cái tối tăm của hắn.
Nàng ở bên mình, hắn sẽ không tự chủ được sẽ mỉm cười. Nàng cười, nàng nháy
mắt, nàng cau mày, nàng bĩu môi, nàng nghịch ngợm, nàng điềm tĩnh, dưỡng như hắn đều thích tất cả.
Tất cả, bao gồm cả thứ tình cảm cố chấp của nàng dành cho thái tử.
Cô bé này rất đáng yêu, khiến hắn muốn bảo vệ, ôm vào lòng ngực, nhẹ nhàng hôn nàng. Hắn nghĩ hắn yêu nàng, mà hắn vốn không hiểu yêu là gì, đến
khi gặp nàng, cứ như vậy, dễ dàng hiểu được.
Thì ra yêu, có thể hay không cũng là một loại bản năng?
Con bướm nhỏ của hắn ….
“Anh Dạ Triều, anh là người Canada sao?”
“Anh Dạ Triều, nghe nói ở đó có cây phong đẹp nhất?”
“Anh Dạ Triều, thì ra anh đã cứu anh thái tử sao?”
“Anh Dạ Triều, anh và anh thái tử quen biết nhau thế nào?”
“Anh Dạ Triều, anh thái tử anh ấy ….”
Ngày càng nhiều, nghe thấy tên của thái tử trong miệng nàng. Nàng tin tưởng
hắn, nếu không làm sao lại có thể dễ dàng biểu lộ niềm ái mộ đối với
thái tử trước mặt hắn.
Nhưng hắn muốn lấy loại tâm tình gì để đối mặt đây?
Lặng lặng, làm người lắng nghe nàng?
Không. Đó không phải là hắn. Không phải là phong cách của Thi Dạ Triều.
Cô bé này rất tốt, khiến hắn thiếu chút nữa đã quên mất bản tính c