
Khuynh tối hôm qua giả vờ đứng đắn.
Chu Phi Lương an bài cho Hạ Khuynh đến thỏa đáng, ai ngờ Hạ Khuynh chưa lâm trận đã bỏ chạy, lưu lại nữ tiếp rượu điềm đạm đáng yêu ngồi ở kia. Lúc ấy, một ý nghĩ xẹt qua đầu Chu Phi Lương.
" Hạ Khuynh sẽ không phải là trở về tìm mấy cô em gái tự nhiên thuẩn khiết đi."
Rượu quá ba tuần, anh ôm người phụ nữ bên cạnh đi xuống lầu. Ra khỏi thang máy, anh và bạn gái nói chuyện vài câu, chớp mắt, đã thấy được Phó Tự Nhạc ở cuối hành lang. cô quay lưng về phía anh, hơi cúi người, không biết đang làm gì.
Anh một chút liền khẳng định, chính là cô. Anh buông bạn gái ra, an ủi vài câu, bảo cô đến phòng đợi trước. cô gái kia cười đáp ứng.
Chu Phi lương thẳng tắp đi tới phía sau Phó Tự Nhạc. Vừa định lấy tay ra đỡ cô, nhưng lại ngừng, cho tay vào túi quần.
" Em làm gì ở đây."
Phó Tự Nhạc sợ hết hồn, quay đầu lại. cô hai má đỏ hồng, ánh mắt phát ra từng tia từng tia kiều mị, hoàn toàn không còn vẻ thanh nhã bấy lâu nay.
Anh vừa thấy vẻ mặt cô, liền cau mày, hỏi lại.
" Em làm gì ở đây."
" Em…"
cô vửa mở miệng, liền cảm thấy âm thanh không đúng, ho hai cái, điều chỉnh lại âm điệu." Em đang chuẩn bị về nhà.
Cô mặc dù đã điều chỉnh âm thanh của mình, nhưng vẫn thấy không ổn. Rất không thích hợp. Chu Phi Lương nghe âm thanh này của cô, nhìn sắc mặt cô, rõ ràng là tình cảnh nam hoan nữ yêu. Anh nhất thời trong lòng bốc hỏa. Con mẹ nó, nguyên tắc cái quái gì, hóa ra là ở trước mặt anh giả vờ thuần khiết. Anh mở ra nụ cười giả dối
." Về nhà ? Làm xong chuyện rồi ?"
Phó Tự Nhạc cảm thấy chính mình hiện giờ có chút mất khống chế, trong thời gian ngắn cũng khó mà giải thích, liền gật đầu.
Anh còn tưởng rằng, cô sẽ giải thích làm sao, nhưng thật không ngờ cô thừa thận. Tất cả những thứ thô tục trong lòng anh đều muốn phát ra, trào phúng nói.
" Sao sớm thế ? Còn phải đi chợ à ?”
cô sốt ruột muốn rời đi, cũng không muốn cùng anh nói nhảm, trực tiếp bước qua người anh, hường về phía thang máy. Chu Phi Lương tay nắm túi quần đã bóp đến nhăm nhúm, anh nhắm mắt , quả quyết kéo vai cô lại.
" Sớm nói cô thiếu tiền đến mức này a. không phải tiền sao, tôi cho cô."
Phó Tự Nhạc bị anh nói một tràng như thế, có chút hoa mắt, cũng không hiểu anh đang nói gì. Anh thấy cô không đáp lời càng táo bạo.
" cô một buổi tối bao nhiêu tiền ? Ra giá đi, tôi trả cho cô gấp mười."
cô lấy lại bình tĩnh, lần này đã rõ ràng. cô chỉ cảm thấy đau đầu, sao lại bị anh bắt gặp ở lúc này.
" Này."
cô nhẹ nhàng mở miệng.
" Đừng lắc nữa, em chóng mặt."
Anh ổn định lại cô.
" Bao nhiêu tiển ?"
cô kỳ quái nhìn anh.
" Tôi nói thật."
Anh tỉ mỉ xem nét mặt của cô, làn da của cô không phải cực kỳ tốt. cô than thở.
" Em thật sự sẽ ngất."
Đây là sự thật, cô cả người đều không thoải mái, đều sắp không đứng vững, tầm mắt có chút mơ hồ, hơn nữa cô không muốn giải thích cho anh ở chỗ này.
Chu Phi Lương da mặt căng lên.
" cô là đang ám chỉ muốn ở trên giường nằm mới không ngất ?"
nói xong cũng không đợi cô đáp lời, liền lôi kéo cô về phòng. Sau khi tiến vào, anh đem Phó Tự Nhạc vứt trên ghế salong, sau đó cất bước đi vào phòng tắm, trực tiếp mở cửa, nói với cô bạn gái đang tắm.
" Nhiệm vụ của cô đã xong. hiện tại, đi ra ngoài."
cô bạn gái luống cuống chân tay, vội vã mặc quần áo liền đi ra, trừng mắt một chút với Phó Tự nhạc, thầm mắng chuyện làm ăn của mình bị cướp. Phó Tự nhạc nhìn thấy cô gái này, liền rõ ràng Chu Phi Lương vào căn phòng này là có mục đích gì.
Chu Phi Lương thấy ánh mắt hiểu rõ của Phó Tự Nhạc, đầu tiên có chút lúng túng, sau đó ngẫm lại, cô bán thân, còn anh chơi gái. không phải vừa vặn sao ?
Cơn chóng mặt đi qua, Phó Tự nhạc quay đầu, hướng phía Chu Phi Lương đang muốn nhào tới khẽ nói.
" Anh không thấy được là em bị bỏ thuốc ?"
Anh mặt âm trầm.
" Ai biết được có phải cô cùng một vị khách nào đều dùng."
" Phiền phức, cho em một cốc nước lạnh."
cô thật sự không muốn cùng anh tranh luận vấn đề này, cô chính là đang rất khó chịu. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, thấy ánh mắt cô càng ngày càng kiều mị, rốt cục đi rót cho cô một cốc nước.
một cốc nước đá này vào bụng, Phó Tự Nhạc mới cảm giác đỡ hơn một chút, cô liếc nhìn anh.
" Anh ngồi xa một chút, em mới dễ nói chuyện."
Anh nghe xong, ngược lại ngồi càng gần.
" Cứ như vậy nói đi. Tôi muốn xem xem, em có thể bịa ra được chuyện gì."
Phó Tự Nhạc biết anh cố ý, chính là muốn làm cô khó chịu.
cô trông thấy điều khiểm tivi, liền ấn vào công tắc mở. Trong tay ta cầm Lưu Tinh Loan Nguyệt đao, hô vang dội khẩu hiệu.
…
cô hắng giọng một cái.
" Câu này hát không sai."
Chu Phi Lương căn bản không có tâm tư nghe nhạc, anh thiếu kiên nhẫn.
" nói đi tiểu thư. Em không nói liền trực tiếp làm."
…
Phó Tự Nhạc cá tính khá là quái gở, hầu như không có bạn bè, bạn cùng lớp quan hệ rất bình thường. Thế nhưng bởi vì có dung mạo ưu thế, quan hệ khác phái rất tốt.
Trong lớp học, có một bạn học nữ thầm mến một nam sinh, nhưng nam sinh này lại ngưỡng mộ Phó Tự Nhạc, thế là bạn học nữ này muốn Phó Tự Nhạc giúp đưa thư tình. Phó Tự Nhạc không hề liếc