
Ăn rất ngon nha!"
Bà chủ quán nghe vậy thì tâm tình cũng nở hoa, lập tức mang lên cho họ thêm một đĩa bánh bao chiên nhân thịt bò.
Hạ Khuynh ở một bên nhìn tướng ăn của Phó Tự Hỉ, chậc chậc bất đắc dĩ. "Em ăn từ từ thôi nào..."
thật sự không thể để cho cô ấy ăn hết, Hạ Khuynh nhờ bà chủ gói lại phần bánh mang về. Lúc tính tiền, định trả luôn phần bánh nhưng bà chủ quán không chịu nhận: "này cậu, cô bé này tôi cảm thấy không tồi đâu, phải giữ thật chặt nhé!"
Khóe miệng hắn giật giật.
Làm gì mà không tồi, tướng ăn như vậy, nước soup văng đầy cả bàn.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu dẫn bạn gái đến đây nên mời hai người ăn một đĩa bánh thôi, cậu cần gì phải khách sáo."
Hạ Khuynh cười cười liền nói cảm ơn bà.
hắn tuy rằng có rất nhiều bạn gái nhưng cũng chưa bao giờ mang họ đến đây. Bọn họ cũng không đến những hàng quán bình dân mà chỉ thích vào những nhà hàng sang trọng.
Chỉ có con nhóc này mới có thể ngồi đây ăn một cách ngon lành như vậy.
Nghĩ rằng Phó Tự Hỉ thường ngủ sớm nên cũng không dám đưa cô về trễ quá, một lúc sau Hạ Khuynh lôi kéo nói phải đưa cô về.
Phó Tự Hỉ tuy một mực khăng khăng rằng vẫn chưa chơi đủ nhưng vẫn rất nghe lời.
……….
trên đường trở về, cô từ cửa sổ nhìn ngắm những ánh đèn hoa lệ ở hai bên đường, chớp chớp mắt nhìn sang hắn có chút dò hỏi: "Hạ Khuynh, về sau chúng ta có thể đến trường học của anh không?"
"Sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn em đến đó." Hạ Khuynh lấy tay xoa xoa đầu cô, hỏi ngược lại "Ngày mai Phó Tự Nhạc khi nào trở về?"
"Tự Nhạc khoảng sáu giờ sẽ trở về ăn cơm tối." Có thể gặp lại Tự Nhạc rồi hehe~.
"Chúng ta ngày mai không đi ra ngoài. Buổi sáng em viết nhật kí, viết xong luyện chữ, buổi chiều em muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, ngủ dậy tôi dạy em chơi game."
Phó Tự Hỉ ngây ngẩn cả người. "Cái gì game?"
Hạ Khuynh không biết cô có sử dụng qua máy vi tính chưa "Trò chơi trên vi tính…em đã từng chơi qua chưa?"
"Có chứ, muốn lắm nhưng không được đâu… chơi đến máy bị hỏng luôn…khiến Tự Nhạc phải sửa rất lâu..."
Khi nhắc đến những chuyện mình đã phạm lỗi, cô luôn tỏ ra bộ dạng xấu hổ.
Phó Tự Nhạc trước kia có thời gian rảnh rỗi dạy cô sử dụng vi tính, lúc đầu mới sử dụng, cô hay chơi trò chơi dò mìn* gì đó.
*Game Dò mìn: Dò mìn hay gỡ mìn (tiếng Anh: Minesweeper) là một trò chơi trên máy tính dành cho một người chơi. Trò chơi được xây dựng như một chương trình giải trí cài đặt trên hệ điều hành Microsoft Windows (nguồn Wikipedia)
Có lần do chơi quá khó nên cô nhấn loạn cả lên, sau đó màn hình bỗng nhiên đứng yên không phản ứng.
cô không hiểu tại sao lại bị thế này nên gọi Phó Tự Nhạc đến xem. Phó Tự Nhạc kiểm tra xong sắc mặt trở nên rất tệ, cô biết ngay bản thân đã làm sai chuyện gì rồi.
Chuyện là lần đó, tài liệu luận văn của Phó Tự Nhạc đều được lưu vào máy tính, vì máy bị hư, sau đó hệ thống tuy đã được sửa chữa nhưng tư liệu hoàn toàn bị mất hết. Phó Tự Nhạc sau khi mang máy vi tính sửa xong, vì làm lại bài luận văn thứ hai phải thức trắng hai đêm vất vả lắm mới hoàn thành kịp thời gian nộp bài.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy Phó Tự Nhạc cứ cặm cụi ngồi gõ chữ mà không ngủ suốt mấy ngày liền thì đứng ngồi không yên, áy náy không ngừng nói xin lỗi.
Phó Tự Nhạc tuy rằng trong lòng cũng lo lắng nhưng vẫn cười an ủi cô, nói rằng đó chỉ là vấn đề nhỏ. Phó Tự Hỉ muốn khóc nhưng không dám khóc, sợ khiến Phó Tự Nhạc lại phân tâm.
Suốt hai đêm đó, Phó Tự Hỉ cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, ngồi trên sô pha thức cùng Phó Tự Nhạc. Nhưng dù sao cũng đã quen đi ngủ sớm, cuối cùng cứ gà gật gục trên sopha.
Phó Tự Nhạc thấy như vậy thì không đành lòng, vội vàng giục cô đi ngủ, nhưng cô không chịu, một mực la lên muốn thức đêm với Tự Nhạc.
Phó Tự Nhạc dỗ dành."Vậy ngủ tạm trên sopha nhé, em sẽ làm xong ngay thôi."
Nhưng mỗi lần giật mình tỉnh giấc cô đều nhìn thấy Phó Tự Nhạc vẫn còn cắm cúi trên bàn máy tính đánh luận văn.
Phó Tự Nhạc tuy không mắng nhưng cô biết bản thân đã làm chuyện xấu liên lụy Tự Nhạc, cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ. Thế là từ đó về sau cô cũng không dám chạm đến máy vi tính nữa.
..................
Hạ Khuynh nghe kể như vậy, khẳng định là cô đã từng gặp không ít phiền toái về nó.
"không sao, vậy không chơi nữa, tôi dạy em thì từ từ sẽ tốt lên thôi."
cô nhìn hắn, nhưng vẫn có chút sợ sệt phân vân "... Nhưng ngộ nhỡ… tôi làm hư..."
Hạ Khuynh cầm tay cô, không nhanh không chậm từ tốn nói.
"Sợ cái gì chứ, đã có tôi ở đây."
Nhìn thấy tay mình đang bị Hạ Khuynh nắm lấy, thật không giống như những lúc Tự Nhạc nắm tay cô. Tay Hạ Khuynh mát lạnh tuy không ấm áp như tay mình nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm đang lan truyền từ bàn tay của hắn.
"Hạ Khuynh, cảm ơn."
Hạ Khuynh trong mắt lóe sáng: "Chờ sau khi tôi dạy xong thì cảm ơn cũng không muộn, nhưng với cái tư chất này thật sự làm tôi rất lo lắng."
"Tôi… tôi sẽ cố gắng ..."
...
Xe taxi không thể trực tiếp đi vào gian nhà chính của Hạ gia, Hạ Khuynh vẫn như cũ nắm tay Phó Tự Hỉ đi bộ một đoạn đường thật dài.
cô trông rất vui vẻ, miệng cứ luyến thoắt như con chim sẻ vừa cười vừa hỏi hắn đủ ch