
ưng dẫn em đi mua áo tắm vậy? Bộ định dẫn người ta đi suối nước nóng à?"
"đi ngang qua nhìn vừa mắt thì vào thôi. Cảm thấy em mặc vào khẳng định là rất đẹp." Tả Phóng kề tai cô ta nói nhỏ: "Mặc áo tắm cũng là một dạng khơi gợi tình thú..."
cô ta hình như đã hiểu "Vậy còn không mau đi tính tiền…"
"không cần vội, chọn thêm vài bộ nữa đi. Anh sẽ chờ."
Cửa hàng này thật sự không có kiểu áo tắm kín đáo một chút, chờ Phó Tự Hỉ thay lại quần áo, hai người bọn họ chuẩn bị rời đi.
Vừa mới đi ra khu vực nữ thì có một người đàn ông đứng đó tươi cười "Phó Tự Hỉ, thật là trùng hợp nha."
Phó Tự Hỉ kinh ngạc nhìn Tả Phóng.
Tả Phóng cười cười "Em còn nhớ anh không?"
"A... tôi nhớ rất rõ anh là… tả hữu thu phóng." Phó Tự Hỉ hơi xấu hổ, đã quên cách kết hợp của bốn từ này rồi "Xin chào."
Tả Phóng cười cười, chuyển hướng sang Lương San."Vị này là...?"
Lương San âm thầm đánh giá Tả Phóng "Ta là dì của Tự Hỉ."
"Chào dì." Tả Phóng ôn hòa nói: "Con là Tả Phóng, là hàng xóm trước kia của Phó Tự Hỉ."
"Hàng xóm? Cái này thật đúng là khéo nha!"
"Đúng vậy. thật ra bọn cháu đều chuyển đi hết rồi, thời gian trước mới gặp được một lần nữa." Tả Phóng quay đầu lại cười cười nhìn vào mắt Phó Tự Hỉ "Có phải không Phó Tự Hỉ?"
Phó Tự Hỉ thành thật gật đầu "Đúng vậy, lần nào cũng thật là trùng hợp."
Lương San nở nụ cười."Vậy hai đứa thật sự rất có duyên với nhau."
Tả Phóng giả vờ khó xử cười. "Hai người hôm nay đến mua quần áo, định đi du lịch ư?"
"Ra biển nghỉ dưỡng." Lương San cũng không muốn gạt hắn nên trả lời thẳng thắn.
"Ây da thật là khéo nha. Cháu cũng định chuẩn bị đi biển..." Tả Phóng phụ họa "hiện tại thời tiết quá nóng bức, bạn bè cháu đều đề nghị đi suối nước nóng, thật sự là không thể chịu nổi a."
"Đúng vậy, khí hậu năm nay rất khác thường." Lương San hàn huyên một hồi định rời khỏi.
Ai ngờ Tả Phóng lại tiếp tục hỏi: "Vậy mọi người đến bãi biển nào thế?"
"Cũng không muốn đi xa quá nên chọn bãi biển gần ngoại thành."
"Cháu thì vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để đi." Tả Phóng lại nhìn vào đôi mắt long lanh của Phó Tự Hỉ.
"không biết có thể cho cháu đi ké không ạ?"
Lương San nhận thấy tên nhóc này dường như có tình ý đối với Phó Tự Hỉ.
Thử nghĩ lại một chút, bọn họ đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm cũng đã đủ kỳ quái. Bà nghĩ chỉ tùy tiện xã giao vài câu thì tốt rồi, nhưng thằng nhóc này cứ luyên thuyên cố tạo ra chủ đề chung để nói tiếp, càng không có ý định buông tha cho hai người bọn họ.
Hơn nữa chỉ là hàng xóm trước kia thôi, thế nào mà lại cùng nhau đi biển nghỉ dưỡng chứ?
Quả thật đã có tâm tư riêng!
Nhưng mà bà ngầm đánh giá Tả Phóng diện mạo tuấn tú, dáng người cũng cao ráo. Hơn nữa còn bước vào cửa hàng sang trọng này, chắc chắn cũng không phải là người bình thường.
Nếu hắn thật sự muốn theo đuổi Phó Tự Hỉ, thì cũng có thể thử xem .
Ý tưởng bắt cho Phó Tự Hỉ một chàng rể rùa vàng trong đầu bà lại bắt đầu rục rịch.
"Để bác về xem lại lịch trình. Cũng không biết cháu có thể sắp xếp được ngày cùng đi hay không?"
"Được ạ." Tả Phóng lấy ra một tấm danh thiếp, cung kính đưa cho Lương San. hắn cảm thấy Lương San hẳn là đã nhìn ra được cái gì rồi, nhưng thái độ của Lương San khác hẳn so với Phó Tự Nhạc trực tiếp cự tuyệt, muốn chặt đứt đường lui của đối phương.
"Vậy chúng tôi đi đây." Lương San thân thiết dắt tay Phó Tự Hỉ bước ra cửa.
"Chào dì ạ, Phó Tự Hỉ hẹn gặp lại."
"Tạm biệt." Phó Tự Hỉ có chút do dự nói "Tôi đã nhớ kỹ anh là Tả Phóng rồi."
"Hì hì." Tả Phóng nở nụ cười "Nhớ kỹ là tốt rồi."
cô bạn gái cầm một núi đồ đã thử xong bước ra ngoài, mặt không đổi sắc nói: "Tả Phóng, thanh toán giúp em."
Tả Phóng gật đầu, cầm thẻ tín dụng đưa cho người nhân viên rồi quay sang nói với cô ta: "Đây là phí chia tay."
cô ta nghe vậy bất thình lình kinh sợ, mặt mày tái xanh sốt ruột nói: "Thôi vậy... em không cần đống đồ này nữa."
"Tùy cô." hắn nghe xong, xoay người bước đi.
cô ta vội chạy đến giữ chặt tay hắn."Chúng ta đang rất tốt mà? Vì sao vậy anh?"
hắn gạt phắt bàn tay của cô ta ra, cũng không quay đầu lại. đi ra đến cửa mới nhẹ nhàng nói: "Bởi vì đã tìm ra tiểu Hỉ bé nhỏ của tôi rồi!"
thật ra Tả Phóng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với Phó Tự Hỉ.
Nhưng cô là niềm mơ ước của hắn.
Giấc mơ từ rất nhiều năm rồi...
Vào thời niên thiếu, có một ngày Tả Phóng cùng bạn bè đến nhà chơi, sau đó bọn họ vì tò mò nên bật phim người lớn xem.
Nhân vật nữ trong video là một cô gái lai Âu Á rất đẹp, dáng người như yêu ma nhưng gương mặt thì lại tinh xảo như búp bê.
Đó là lần đầu tiên hắn xem những thứ này, cảm thấy người như vậy rất hợp khẩu vị của hắn.
Sau khi về nhà, hắn lên mạng tra tìm những bộ phim khác của cô diễn viên ấy. Nhưng không tìm được nhiều video.
hắn ta cứ tiếp tục sưu tầm những đoạn phim ấy suốt mấy tháng trời. Sau này, lớp trẻ lên thay thế lớp cũ, cô diễn viên kia cũng không nổi tiếng lắm nên ngày càng mờ nhạt dần rồi chìm vào dĩ vãng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, sau này để hắn gặp được Phó Tự Hỉ .
Lúc ấy, hắn đang đứng trước cửa thang máy, 'đinh' một tiếng cửa vừa mở ra thì nhìn thấy