
c đó đi mua áo tắm cũng chưa muộn."
Lương San thấy ý kiến như vậy cũng không tồi nên đồng ý.
"Cứ thế mà làm. À Tự Hỉ con có mang theo quần short không?"
"không có ạ."
"Vậy thì lấy của ta cho con mượn tạm." Lương San nói xong liền kéo Phó Tự Hỉ đi về phòng, quay đầu lại nói với Tả Phóng
"thật ngại quá, phiền cậu đợi chúng tôi một chút."
Tả Phóng vẫn cười tỉnh bơ như cũ "không sao cả, hai người cứ từ từ thử, cháu sẽ chờ."
Trước đây khi Lương San đến đây có để lại mấy bộ quần áo, bây giờ thì vừa vặn có thể đưa cho Phó Tự Hỉ. Bà nhìn cô thay áo, thầm nghĩ nên chọn một cái áo ôm sát cơ thể một chút. Thế là bà lấy ra một cái áo Tshirt body cho cô mặc vào, sau đó không nhịn được mà thốt lên "Tự Hỉ, dáng người của con chuẩn thật."
Lương San vóc dáng mảnh mai, quần áo lớn nhất cũng chỉ size M nên đưa Phó Tự Hỉ mặc vào thì cũng không thành vấn đề, chỉ có điều phần đẩy đà bị ôm sát, phô bày dáng người quyến rũ. Tuy nhìn rất đẹp nhưng bà vẫn cảm thấy có chút không ổn, tiếp tục lục tìm nhưng không tìm được quần áo kích cỡ lớn hơn, vì vậy cuối cùng quyết định đổi lại cái áo ban đầu. Chỉ sợ chốc nữa Tả Phóng nhìn thấy thì xịt cả máu mũi.
Vì Phó Tự Hỉ không mặc áo tắm nên bà cũng không mặc, chỉ tùy tiện chọn một cái áo thun ngắn tay và quần short. Sau khi thay xong hai người cùng đi ra khỏi phòng.
………………
Lúc Phó Tự Hỉ xuất hiện trong tầm mắt của Tả Phóng, ánh mắt hắn dán chặt vào người cô, trong đầu suýt xoa thầm đánh giá. Nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn nà kia, trong đầu hắn khẽ tưởng tượng ra nhiều hình ảnh…
Phó Tự Hỉ không được tính là gầy, cũng có da có thịt, ngực nở mông cong, cặp chân săn chắc, đường cong quyến rũ. hơn nữa quanh năm suốt tháng cô đều mặc quần dài nên đôi chân trắng nõn trong suốt, đây là loại trắng trẻo của việc không bị ảnh hưởng bởi tia khúc xạ mặt trời.
Phó Tự Hỉ không có thói quen mặc quần short nên có hơi khó chịu lại bị Tả Phóng nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi ngượng ngùng cúi gầm mặt.
hắn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu của cô nàng thì không nhịn được mà phì cười.
Lương San giúp Phó Tự Hỉ bôi kem chống nắng sau đó bảo mọi người cùng đi ra hướng bãi biển.
Dọc đường đi, bà cười nói với cô "Tự Hỉ cởi dép lê ra đi chân trần nào, dẫm lên cát thú vị lắm đấy."
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì gật đầu ngoan ngoãn làm theo, tháo dép đi bằng chân trần. Nhìn thấy dấu chân mình in lên khắp nơi, cô thích thú cười khanh khách.
Tả Phóng đi theo sau, lẳng lặng ngắm nhìn thân ảnh nhỏ của Phó Tự Hỉ.
Ngón chân Phó Tự Hỉ tiếp xúc với hạt cát, cảm thụ được từng hạt cát ấm mịn đang trượt qua lòng bàn chân thật là kì diệu, cười đến vui vẻ "Phu nhân, bước trên cát chẳng đau tí nào cả!"
Lương San cười ha ha sau đó lại nhìn sang Tả Phóng bộ dạng quần áo chỉnh tề, chỉ có tháo giày đi chân trần.
"Tả Phóng, cậu không xuống bơi à?" Bà thắc mắc hỏi.
Tầm mắt của Tả Phóng từ nãy giờ đều dán chặt trên người Phó Tự Hỉ, nghe bà hỏi vậy thì khẽ giật mình, sau đó thản nhiên trả lời "Chờ mọi người đi xuống thì cháu lại đi thay."
Lương San thừa biết hắn chỉ muốn ở cùng với Phó Tự Hỉ.
Vì cũng không biết bơi nên Lương San hạ dù ngồi xuống bờ cát rồi dặn dò Phó Tự Hỉ: "Tự Hỉ có thể tự mình chơi nhưng không được đi đâu xa quá nhé."
Phó Tự Hỉ gật gật đầu cười híp mắt.
cô ngồi xổm xuống, hai tay vốc cát lên cho nó từ từ rót xuống chân, hai chân lại nghịch nghịch xới cát lên, cười khanh khách trông rất vui vẻ. Tả Phóng bước đến, cúi người cười nhẹ hỏi "Em có muốn xuống nước chơi không?"
Phó Tự Hỉ ngẩng đầu lên bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt híp lại thành một đường: "Nhưng mà tôi không có áo tắm…"
"Đến vùng nước cạn là được rồi, không cần phải mặc áo tắm đâu, nào đến đây!" hắn vươn tay về phía cô.
Bởi vì ánh nắng mặt trời chói chang nên cô không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng có lẽ là hắn đang cười. cô cảm thấy hắn đối xử rất tốt với mình, vì vậy cũng vươn tay nắm lấy bàn tay của hắn.
Lương San bên này tựa dưới bóng ô nhìn thấy một màn thì thầm nghĩ: thằng nhóc này ra tay nhanh thật!
Chưa gì mà đã nắm tay rồi!
Phó Tự Hỉ bước đi trên những hạt cát ẩm ướt: "Tả Phóng, nước ở đây thật là lạnh!"
"Ừm, chính vì vậy mà khi nãy tôi mới nói chúng ta không nhất thiết phải ra bơi lội." Tả Phóng dẫn cô đến một vùng nước cạn sau đó thả tay ra.
"Vì tôi không biết bơi nên phu nhân có bảo phải sử dụng cái vòng tròn tròn ấy."
"Cái đó gọi là phao bơi."
"Ừ tôi biết rồi." cô gật đầu sau đó lại bị cảnh biển đẹp trước mắt thu hút.
Phó Tự Hỉ cúi xuống vốc nột ít nước biển tò mò hỏi "Tả Phóng, vì sao từ xa xa đứng nhìn biển màu xanh nhưng khi chạm đến chúng không còn màu xanh?"
"Đó là do tác dụng của quang học. Đại dương sẽ hấp thụ các tia sáng mặt trời, sau đó nó sẽ phản chiếu màu của bầu trời." Tả Phóng trả lời một cách nghiêm túc.
Phó Tự Hỉ đứng dậy, nghẹn họng nhìn hắn trân trối, cô nghe hoàn toàn không hiểu gì cả…
Tả Phóng nhìn thấy phản ứng của cô thì bật cười "Tóm lại chính là tất cả các màu sắc khác đều xuống biển được, duy nhất chỉ có màu xanh lam thì không được."
"À …" Phó Tự Hỉ bắt đầu có cảm gi