Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328865

Bình chọn: 7.5.00/10/886 lượt.

ưởng tượng, địch quân lại càng không thể tưởng tượng.

Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc một lúc thật lâu, đôi môi mềm mại xinh đẹp hơi mím lại, rồi từ đó bật ra một câu, là quyết định: “Nắm được sáu phần là thắng chắc, có thể liều một phen!”

Soái trướng lặng phắc, nghe được cả tiếng châm rơi.

Điên! Đúng là điên thật rồi!

Mọi người đến lúc này mới nhìn ra, kỳ thực trên người Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ đều sở hữu một lại khí chất, tựa như thứ khí chất của con bạc! Liều mạng một phen, hoặc là toàn thắng vang dội, hoặc là thất bại thảm thương! Được ăn cả, ngã về không!

Chư tướng Bát Phương nhìn trừng trừng Tiểu hầu gia cùng công tử của họ, sững sờ cực độ… Cả hai đều sớm hóa rồ rồi…

“Tiểu hầu gia, Tiếu mỗ cho ngài mượn Bát thập tứ vân kỵ, trận này nếu thắng, uy danh Tiểu hầu gia sẽ sáng chói như mặt trời ban trưa, các quốc gia khác sau này cũng không còn dám tưởng đến việc xâm phạm Đại Khánh ta nữa!”

Phương tiểu hầu gia đột ngột lên tiếng: “Chỉ vậy sao? Khuynh Vũ chỉ quan tâm bấy nhiêu sự thôi ư?”

Tiếu Khuynh Vũ có chút ngẩn người, nhưng rồi thật nhẹ nhàng, khóe môi hé nở nụ cười tuyệt mỹ, ung dung điềm đạm, như khói như sương: “Tiểu hầu gia phải vạn lần bảo trọng! Tiếu mỗ vẫn ngồi ở đây chờ Tiểu hầu gia bình an trở về!”

Phương Quân Càn lúc này mới trịnh trọng gật nhẹ đầu: “Ta biết!”

Chỉ cần biết rằng y vẫn mãi chờ đợi mình, thời gian có lâu đến mấy, khoảng cách có xa đến đâu vẫn mãi không thay đổi, vậy thì, Phương Quân Càn này dù có lạc vào long đàm hổ huyệt (1), dẫu có bước vào biển lửa núi đao, cũng nhất định bình an trở về.

Lúc Bát thập tứ vân kỵ hội kiến Phương tiểu hầu gia, lời đầu tiên họ được nghe hắn nói là: “Tin là các ngươi đều đã biết qua bổn hầu rồi!”

Tuy rằng hắn vẫn ngồi trên soái tọa mà nói chuyện, thoạt nhìn có thể cho rằng hắn ngạo mạn khinh người, nhưng tuyệt không ai cảm thấy trong thái độ của hắn có chút nào kiêu căng phách lối, mà ngược lại, nhất nhất đều nghĩ đó là chuyện đương nhiên. Hắn thực sự sở hữu một thứ khí chất nghiêm nghị mà hào sảng, phảng phất như tự bẩm sinh, trời đã ban cho hắn khả năng đứng cao hơn thiên hạ.

Phương Quân Càn không hề biết là, vào giờ phút ấy, hắn đã gây ra sự rung động như thế nào trong lòng tám mươi bốn nam nhân kia.

Hắn mỉm cười, chậm rãi rời khỏi soái tọa, bước xuống: “Các ngươi, ai muốn đi theo bổn hầu xông pha, đập nát hồi tao loạn này?”

Thời khắc suy nghĩ, dò xét, lưỡng lự cũng qua đi, rồi ánh mắt của tám mươi bốn nam nhân đồng loạt hơi cụp xuống, mang theo cái gật đầu nhẹ nhàng. Kiểu như, thay thế cho sự chấp thuận.

Nam nhân, đôi lúc chỉ cần vài cử chỉ cũng đủ diễn ý, không cần phải nói ra lời.

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu tán thưởng. Phương tiểu hầu gia được tất cả tám mươi bốn người này chấp nhận, khiến Vô Song công tử không thể nghi ngờ, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bởi vì cho đến nay, năng lực kinh người của bọn họ tỷ lệ thuận với nhãn giới, nói cho chính xác, bọn họ đích thực là kiệt ngao bất tuần (2)…

Phương Quân Càn xoay người phóng lên yên ngựa, tuấn mã nhẩn nha phi nước kiệu, được vài bước, sau lưng truyền đến tiếng hô đồng thanh: “Tiểu hầu gia!” Hắn ghìm cương quay người lại, nhất loạt Bát Phương tướng sĩ kính cần quỳ một gối, mũi kiếm thẳng đứng, hướng về hắn nghiêm nghị hành lễ.

Phương tiểu hầu gia đảo mắt nhìn thật sâu toàn cảnh, đầu khẽ gật nhưng không nói gì, dứt khoát quay lưng, ra roi thúc ngựa tiến về phía trước, theo sau là Bát thập tứ vân kỵ.

Thân ảnh các chiến sĩ kiên định dũng cảm lấp loáng dưới ánh trăng, nguyệt quang như dòng suối trong mát dịu dàng chảy trên người họ, đoàn quân như con rắn bạc trườn êm giữa bình nguyên, tiếng thúc ngựa càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ rồi biến mất ở cuối chân trời.

Quốc gia hưng vong, trận này quyết định. Đêm trăng đột kích, huyết chiến tất diễn ra, liệu rồi sau đó, còn được bao nhiêu dũng sĩ sống sót trở về?

Tiếu Khuynh Vũ vẫn điềm nhiên tĩnh tọa trên luân y, trang trọng nói với các tướng sĩ chung quanh mình: “Anh hùng xuất thế, lôi phong biến thiên, mãnh long thét gầm, thế nhân kinh hãi. Chư vị, những huynh đệ của chúng ta vừa cất bước ra đi đó, là những nam tử tuyệt thế hiếm hoi đương đại!”

Bát thập tứ vân kỵ đích thực tài ba xuất chúng, Phương tiểu hầu gia đích thực tài ba xuất chúng!

Đao ngang kiếm dọc oằn mình với chiến chinh khắp đông tây nam bắc, ở Tô Khắc Tát bình nguyên đơn thương độc mã kháng cự tứ quốc liên minh, thiên hạ danh tướng, không phải ngươi thì còn ai? Một trận ‘Cuồng lan chi chiến’, đủ để lưu danh thiên cổ!





---oOo---

(1): Đầm rồng hang hổ >>> những nơi cực kỳ nguy hiểm

(2): Xin xem lại chú thích ở chương 6

Ba ngày rồi.

Ba ngày đằng đẵng!

Phương tiểu hầu gia cùng Bát thập tứ vân kỵ giống như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi trần gian, biệt lai vô dạng, vô ảnh vô tung, không tin không tức.

Ngày nào cũng vậy, Tiếu Khuynh Vũ đều lẳng lặng ngồi trên sườn núi cao cao nơi bình nguyên Tô Khắc Tát, im lìm như tượng, dõi mắt ngóng trông, chờ đợi. Chờ đợi để được nhìn thấy thân ảnh uy dũng tuyệt trần quen thuộc trên lưng ng


XtGem Forum catalog