
tay chai sạn của hắn, ngón tay trỏ thon dài trắng nõn thay bút vẽ vào lòng bàn tay bảy chữ - [Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta'>…
Khuynh Vũ, huynh… biết là ta đúng không?
Phương Quân Càn, luôn luôn ở bên cạnh huynh!
Tay kia dùng sức che miệng lại, nước mắt chực trào cố nuốt vào trong.
Hắn nửa ngồi nửa đứng, ghé xuống mép giường, cầm lấy tay y mở ra, viết trả: [Phải'>
Tiếu Khuynh Vũ do dự một chút, đoạn tiếp xuống một câu: [Nếu ngày nào cũng được như vậy thì tốt rồi'>
Ngày nào cũng vậy…
Nhưng mà…
Hắn cười, nhưng nước mắt lại giàn ra.
[Không phải là rất đau sao'>?
[Đau chứ'>.
Ngón tay thon dài trắng nõn liên tục cọ xát nhẹ nhàng ôn nhu trong lòng bàn tay hắn, mang theo chút gì đó đau đớn tê dại.
[Nhưng mà, cho dù phải đau đớn như thế, cũng muốn, vẫn muốn tiếp tục'>…
[Ngươi, có hối hận không'>?
[Không'>…
Đêm hôm ấy, hai nam tử trẻ tuổi, cảm được mà không thấy được, kề sát vào nhau, im lặng vô thanh, không cần nghiên bút, chỉ dùng ngón tay mình và bàn tay của người còn lại, dùng thân phận của hai người xa lạ không biết không quen, nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ gần gũi, thân cận và cũng bản năng nhất của con người.
[Ta rất yêu một người'>.
[Vậy à'>?
[Nhưng người ấy để lại mọi vinh quang danh vọng cho ta, còn chính mình lại bỏ ta mà đi. Vì sao vậy'>?
[Đại khái là, bởi vì người ấy… chỉ có thể ở trước mặt ngươi mà tùy hứng'>.
[Tùy… hứng à'>?
[Bởi vì người ấy biết rằng, nếu như là ngươi, theo những lời mà ngươi đã nói, thì bất cứ điều gì ngươi cũng sẽ chiều lòng người ấy'>…
Hắn chỉ hy vọng, đó là mỗi khi y mỏi mệt, chán chường hay cô đơn, thì mình có thể chìa ra một bờ vai để y nương tựa vào, dịu dàng vỗ về ủi an, mang lại cho y niềm hy vọng; mỗi khi y thất bại, đau khổ hay thương tâm, thì mình cũng không phải chỉ có thể giương mắt nhìn y đem thân vùi vào đáy mồ u tối, lặng câm tuyệt vọng, mà là có thể, dùng tất cả ấm áp cùng sức lực của mình, sưởi ấm cho y.
“Ta nói, Bệ hạ, người cứ chờ đợi mãi như thế này, Bách Thảo trang của ta đã sắp biến thành hành cung cho người xử lý chính sự mất rồi.” – Dư Nhật ở gần Hoàn Vũ đế lâu ngày, phát hiện thì ra Hoàn Vũ đế là một nhân vật cực kỳ thú vị.
Hoàn Vũ đế đem đống tấu chương cao nghễu nghện mà Hoàng Phủ Cổn Vũ mang đến gạt qua một bên: “Ngày xưa còn là Anh Vũ hầu, chưa hiểu nỗi khổ của đế vương, bây giờ hối hận không kịp, mà có muốn hối hận cũng muộn rồi. Nhớ quá những năm xưa, thật là tiêu diêu khoái hoạt biết bao nhiêu, ôiiiiii…”
“Những lời này mà để cho công tử nghe được, e rằng Bệ hạ lành ít dữ nhiều.”
“Khuynh Vũ bây giờ còn đang yên giấc trong phòng.” – Hoàn Vũ đế không mấy chú ý, mở ra một bản tấu chương, bắt đầu phê duyệt, “Phương Quân Càn đã phải chịu biết bao thê thảm rồi, cũng không cho phép ta oán oán thán thán vài câu nữa sao?”
“Bệ hạ chẳng lẽ không thích làm Hoàng đế ư? Hay là Bệ hạ cho rằng mình không đủ khả năng làm một vị Hoàng đế tốt?”
“Hoàng đế?” – Hoàn Vũ đế bật cười, “Cả thiên hạ, vốn chỉ cần là người có năng lực đều có thể! Nói một câu đại nghịch bất đạo thế này, Trẫm đến tận bây giờ vẫn không hề tin vào cái gì gọi là thiên mệnh chú định. Nếu như sau này Phương Quân Càn trăm tuổi cưỡi hạc quy thiên, Vệ Y kế vị, thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến nó có đủ tư cách kế vị mà thôi, đó là nó phải có năng lực xử lý, nắm giữ vận mệnh cả quốc gia, hoàn toàn không phải vì nó là đệ đệ của Phương Quân Càn mà được quyền đương nhiên kế vị.”
Dư Nhật nghe xong mồm há hốc mắt trợn trừng: Những lời này xưa nay chưa từng có ai nhận thức, càng không có ai đinh ninh như vậy!
“Nếu Trẫm nhận thấy Phương Vệ Y không đủ khả năng đảm đương trách nhiệm cùng vinh quang mà Vương vị mang đến, thì dù cho đó là đệ đệ của mình, Phương Quân Càn cũng sẽ tước bỏ tư cách của nó, trao cho người có năng lực hơn gánh vác!”
“Phương Quân Càn, tuyệt đối không thể mang giang sơn mà Khuynh Vũ cả đời hy sinh bảo vệ trao vào tay kẻ vô đức vô năng!”
Dư Nhật cười khổ: “Dư Nhật thật không biết, ngoại trừ công tử, trong lòng Bệ hạ còn điều gì khác nữa không?”
Đại bút trong tay Phương Quân Càn vung lên, tấu chương nhanh chóng được gạt sang một bên: “Tất nhiên là có, Vệ Y nếu có thể đảm đương Vương vị thì không còn gì tốt bằng. (tất nhiên là, nói gì thì nói, nước ngọt không cho chảy ruộng ngoài rồi!) Trước khi thoái vị, Trẫm nhất định sẽ dốc cạn khả năng của mình dạy dỗ, bồi dưỡng tốt nhất cho Vệ Y.” (Mặc mẫu: Văn Thành đế thật đáng thương)
“Công tử, hôm nay là ngày châm cứu cuối cùng. Nội trong ba canh giờ, Dư Nhật sẽ hoàn tất việc kết nối và đả thông toàn bộ kinh mạch hai chân của công tử. Sau đó có thể đứng lên hay không, chỉ còn trông chờ vào chính bản thân công tử mà thôi. Nhưng mà công tử phải nhớ, dục tốc bất đạt, điều tối kỵ là tham cái lợi trước mắt mà hại về sau. Giống như hài nhi chập chững tập đi, công tử muốn đứng lên đi lại tuyệt đối không thể ngày một ngày hai mà có thể thành công được.”
Nghe những lời khuyên nhủ chí tình của Dư Nhật, Vô Son