Polly po-cket
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329192

Bình chọn: 9.5.00/10/919 lượt.

g vất vả hấp hối của Hoàn Vũ đế.

Phương Quân Càn ngước mắt lên, khóe mắt lóe lên hàn ý lạnh buốt.

Cho dù phải chết, cũng phải bắt các ngươi cùng chôn theo ta! Bích Lạc quét ngang, tựa hồng nhạn vỗ cánh cao vút!

Những kẻ đó tuyệt nhiên không một ai dự liệu trước tình huống, chỉ theo bản năng lùi lại trốn tránh, nhưng cũng không thể né kịp kiếm khí xuyên tim.

Nhưng mà, một kiếm ấy, đã lấy đi toàn bộ sức lực còn lại của Hoàn Vũ đế.

Phải chết thật sao…

Trong đầu, mọi ý thức chợt trôi về ngày nọ, mênh mang hồi ức một Tiếu Khuynh Vũ ghì chặt lấy mình…

Khuynh Vũ,

Thì ra, trước khi chết, tâm nguyện lớn nhất của Phương Quân Càn chính là… được gặp huynh lần nữa…

“Á… Đó là cái gì vậy!?”

Con ngựa lông trắng muốt tựa luồng nguyệt quang xông vào chiến trường, Tiếu Khuynh Vũ uy dũng tuyệt trần trên mình ngựa ghìm cương, dẫn đầu đoàn quân!

“Phương Quân Càn!”

Cố gắng hết sức mở mắt ra, mờ mờ ảo ảo bóng dáng công tử Vô Song một thân giáp trắng.

Tiếu Khuynh Vũ thúc ngựa ngàn dặm ruổi rong, lúc này đã mất đi phần nào nét thanh đạm tĩnh nhược ngày thường, thay vào đó, trong vẻ phong lưu anh tuấn, lại ngời ngời khí thế bất phàm.

Là mộng, hay là mơ?

“Phương Quân Càn! Phương Quân Càn!”

Ai đang gọi ta vậy?

Trong chớp mắt, thấy màn sương thuần bạch ấy như mây trắng lao vọt về phía mình. Người ấy cúi xuống, vươn tay ra trước mặt mình.

Hoàng hôn sắc đỏ như lửa, chiếu thẳng vào mắt hắn đau buốt.

Quả thực, là y!

Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay đang chìa ra, nhún chân bật người, tựa vào tay y phóng vút lên lưng ngựa!

Không ngại nắng mưa, sớm hôm rong ruổi bất kể đêm ngày, cuối cùng, y đã vừa kịp lúc nắm tay hắn kéo lại giữa lằn ranh sống chết!

Tuyệt thế song kiêu đều không hề lên tiếng. Trong một khoảnh khắc, mọi huyên náo ồn ào lắng đọng, chỉ còn lại sự yên tĩnh ấm áp bên nhau.

Tiếu Khuynh Vũ xoay đầu, nhỏ giọng nói: “Ai có thể không tiếc vứt bỏ cả đời, ngàn dặm tiễn đưa cùng huynh sống chết, Phương Quân Càn, này là ái là si, chẳng lẽ huynh thực sự không hiểu?”

Phương Quân Càn đột nhiên vươn tay ra, giữ chặt sau gáy của y, ghì mạnh đầu xuống…

Nháy mắt, một tia mê loạn phong hoa xẹt ngang mắt ai ngỡ ngàng, đôi môi hắn ép mạnh, cuồng nhiệt gấp gáp chiếm đoạt đôi môi y.

Một khắc như đông cứng.

Ráng hồng nhạt nhòa, tà dương mê muội.

Thời gian dường như không còn trôi nữa, sấm rung chớp giật rồi cũng qua đi, trên chiến trường, bất luận là ta hay địch đều nhất loạt bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ đến ngây dại.

Nụ hôn nồng giữa phong ba loạn thế, khắc sâu trong lòng đến tận thiên thu.

Phương Quân Càn siết chặt lấy Tuyệt thế Vô Song của hắn, ngữ khí chưa bao giờ mãn ý thỏa lòng như vậy: “Có thiên binh vạn mã làm chứng, Khuynh Vũ rốt cuộc có trốn cũng không thoát!”

Ở trong lòng là hơi ấm của thân nhiệt thân thương, là hơi thở gấp gáp khiến người quyến luyến không rời, và còn có thể cảm thấy nhịp đập kiên cường mạnh mẽ của trái tim…

Nam tử ấy vẫn còn sống, thật là tốt quá rồi…

Y quả thực không dám tưởng tượng, vạn nhất mình đến muộn dù chỉ nửa khắc nữa, thì chính mình, chỉ có thể bất lực nhìn hắn mệnh táng Hoàng tuyền, không thể làm gì được, phải không!?

Nghĩ đến đó thôi, đôi tay đang run rẩy vô thức vòng ra phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nóng hổi của người kia vào lòng ngực.

Đôi môi mỏng manh tựa cánh hoa đào cắn nhẹ, khe khẽ khép mi: Tiếu Khuynh Vũ cả đời này, chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy.

“Mau chặn bọn chúng lại!” – Mộ Dung Lệ điên cuồng quát lớn, “Ai giết được Tuyệt thế song kiêu, thưởng vạn lượng hoàng kim, phong vạn hộ hầu!!”

Trọng thưởng tất có dũng phu. Hà huống chi, trên đời này kẻ ngông cuồng vọng tưởng không biết sợ Tuyệt thế song kiêu chẳng phải là ít. Vạn ngựa vùn vụt, sấm động ầm ầm! Một toán kỵ binh Hung Dã dốc toàn lực tràn lên. Hung Dã vốn là một dân tộc sống trên lưng ngựa, mấy chục năm trời kỵ binh Hung Dã tung hoành đại lục, từ sơn mạch Cổ Kỳ Lạp đến bình nguyên Tô Khắc Tát, mọi ngóc ngách đều in hằn vó ngựa inh tai nhức óc của thiết kỵ Hung Dã. Tuy bảo rằng mấy năm gần đây liên miên chinh chiến khiến quốc lực không còn hùng mạnh như xưa, nhưng vẫn không hề thiếu kỵ sư dũng mãnh thiện chiến, lại thêm thâm thù huyết hận giữa Hung Dã đối với Tuyệt thế song kiêu, bọn họ đã lập thệ quyết chiến với Đại Khuynh đến chết mới thôi!

“Công tử! Có lão Lý đến tiếp ứng cho hai người đây!” – Áo giáp sáng loáng trên người Lý Sinh Hổ lúc này lấm lem vừa máu khô vừa bùn đất, khắc khổ cùng dữ dội.

Vô Song công tử điều phối kỵ binh tác chiến, đột nhiên ngậm đầu ngón cái và ngón trỏ vào miệng, huýt sáo một hơi lanh lảnh thật dài!

Nghe thấy ám hiệu, Bát thập tứ vân kỵ lập tức tập hợp, dàn thế trận nửa vòng cung tràn ra bên ngoài! Lưỡi đao sắc bén loang loáng như chớp lóe bổ xuống, máu tươi tung tóe như lạc hoa bay lượn ngợp trời! Thoáng chốc, người thi nhau ngã rạp, ngựa liên tiếp té nhào! Bát thập tứ vân kỵ dũng mãnh bất khả kháng cự chỉ trong nháy mắt đã xông lên làm rối loạn trận địa của kỵ binh Hung Dã.

Vô Song công tử ngồi trên lưng ngựa trắng vấy máu, thân bị vây hãm giữa loạn quân,