
giờ thân mình còn lo chưa xong, làm gì thừa binh thừa tướng thừa sức lực quản lý Bát Phương quân đi hay ở?”
“Ý của đại ca đây là sao?”
Kẻ kia lại ra vẻ thần thần bí bí: “Theo như huynh đệ của ta nói lại, mấy ngày dần đây trong đại quân của họ chẳng hiểu vì sao lại có nhiều người vô duyên vô cớ mà chết. Người chết rất kỳ quặc, cả người trên dưới hoàn toàn không có vết thương nào, trước khi chết cũng chẳng thấy xuất hiện triệu chứng, vậy mà tất cả chỉ sau một đêm đều chết bất đắc kỳ tử…”
Mọi người nghe thấy liền kinh ngạc: “Vậy chẳng phải là… ôn dịch?”
“Lại còn là một thứ dịch bệnh đáng sợ xưa nay chưa từng có nữa!” – Người lái buôn thấp bé một mực quả quyết, “Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã chết quá nhiều người! Hiện tại, quân tâm hết thảy đều hoang mang, ai nấy đều sợ dịch bệnh sẽ lan rộng. Có lẽ Vô Song công tử là vì sợ Bát Phương quân cũng bị nhiễm dịch bệnh nên mới ra lệnh lui binh đó.”
Những bách tính bình thường đương nhiên làm sao ngờ được đó chính là kiệt tác của Tiếu Khuynh Vũ cùng với Đồ Sát. Chỉ trong vòng hai ngày, Đồ Sát đã lẳng lặng bí mật ám sát mười lăm người, tuy mười lăm con người này trong quân đội có thân phận địa vị lớn nhỏ cao thấp không giống nhau, song tất cả đều do Vô Song công tử chọn lựa rất tinh tế kỹ càng, là những người mà sau khi chết sẽ dễ dàng kích động sự khủng hoảng nhất của tướng sĩ trong đại quân. Kỳ thực, đây cũng là một việc làm rất bất đắc dĩ của Tiếu Khuynh Vũ mà thôi…
Trong khách điếm nhỏ bé, tranh luận vẫn tiếp tục sôi nổi ngất trời.
“Chẳng trách vì sao Bát Phương quân thoái binh như vậy!”
“Ta đã nói Tuyệt thế song kiêu sẽ không để thua mà!”
“Di cư sang Đại Khuynh đi!”
“Đúng đúng lắm, cùng mang cả nhà đi luôn.”
Người lái buôn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng bịt vàng chóe: “Hì hì, các người đã từng gặp qua Hoàn Vũ đế cùng Vô Song công tử chưa? Nói cho các ngươi hâm mộ chết luôn! Lúc Bát Phương quân thoái binh, ta đang đứng ven đường, chờ mãi chờ mãi cuối cùng cũng thấy được Tuyệt thế song kiêu ở phía sau đoàn quân đi ngang qua! Quả nhiên là nhân trung long phượng đó nha!!”
May cho anh chàng là Hoàn Vũ đế của chúng ta không nghe được mấy lời này, chứ nếu không chắc chắn sẽ nhảy phốc ra vạch mặt lời khoe khoang khoác lác mới vừa xong của y!
Bởi vì, Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn hoàn toàn không hề theo đại quân hồi kinh, mà hiện đang tạm thời ở trong một tiểu trấn nhỏ bé vô danh miền Tây Nam nước Đại Khuynh.
Khi Phương Quân Càn được những mũi kim châm cứu làm cho hồi tỉnh giữa cơn mê, đập vào mắt đầu tiên chính là đôi mắt đầy lo âu tư lự của Tiếu Khuynh Vũ ngồi ở cạnh giường đang nhìn hắn.
Đã quen nhìn gương mặt ung dung bình thản, tĩnh lặng như nước, ngộ biến bất kinh, một Tiếu Khuynh Vũ biểu cảm như thế trong giờ phút này bất chợt khiến hắn có cảm giác mình còn đang nằm mơ chưa tỉnh.
Thấy hắn tỉnh lại, đôi đồng tử xinh đẹp liền vụt sáng lên, tựa như vừa có làn gió nhẹ lướt ngang mặt nước, mông lung mê ảo, khiến cho tuyết rã, băng tan.
Tự trong đáy lòng Phương Quân Càn, trào dâng một niềm thỏa mãn: ánh mắt ấy, chỉ duy nhất thuộc về hắn mà thôi.
“Ta đã cho Bát Phương quân thoái lui an toàn, Luân Thuần quận tuy chưa thể thu hồi được ngay lúc này, nhưng chỉ cần đại quân được dưỡng sức bồi bổ, nhất định sẽ sớm đoạt lại.” – Vô Song công tử mang tình hình giản lược nói qua với hắn một lần.
Hoàn Vũ đế mỉm cười nghe từng lời của y. Đợi cho y nói xong, ngẩng đầu lên: “Khuynh Vũ của ta… Cuối cùng cũng đứng dậy được rồi.”
Tiếu Khuynh Vũ thoáng chốc im lặng, né tránh ánh nhìn của hắn, đem ánh mắt dán vào chậu hoa nho nhỏ thanh nhã ở đầu giường: “Dư thần y nói tình hình của ta không được tốt, có thể qua mười ngày nữa bệnh cũ lại tái phát, không thể đi được nữa…”
“Vậy…” – Có vẻ như những lời Dư Nhật từng nói với mình không sai, tình hình Khuynh Vũ không ổn định, có thể được cũng có thể không.
Vô Song thấy vẻ mặt hắn trầm tư suy nghĩ, liền lên tiếng trấn an: “Yên tâm, đến lúc đó Tiếu mỗ sẽ trở về Bách Thảo trang nhờ Dư thần y trị liệu.”
“Vậy cho nên… Phương Quân Càn,” – Y thận trọng từng chút, đắn đo nói, “Ta muốn trong hơn mười ngày này trở về thăm Bát Phương thành, cũng thuận tiện trên đường ghé qua thưởng ngoạn danh sơn Đại Xuyên một lần trong đời.”
Giọng nói của y khấp khởi hy vọng: “Huynh có bằng lòng cùng đi với ta không?”
Một lời đề nghị nhỏ nhẹ dịu dàng, tha thiết thâm tình như thế này, trái lại khiến cho Phương Quân Càn bất chợt nảy sinh một khao khát muốn bảo đảm chắc chắn vì cảm giác bất an cứ không ngừng nhộn nhạo trong lòng.
Niềm hạnh phúc bất thình lình ập đến, khiến cho người ta như thấy bóng hoa nơi đáy nước, ánh trăng rọi qua gương, chỉ là ảo ảnh không thật đánh lừa đôi mắt, một cơn gió mạnh, hoa sẽ tan, một phút nhỡ tay, trăng sẽ vỡ.
“Huynh luôn biết là, Phương Quân Càn bất luận như thế nào cũng sẽ bằng lòng.” – Hắn chăm chú nhìn y, “Nhưng mà Khuynh Vũ, huynh phải hứa, sẽ không bao giờ bỏ ta đi lần nào nữa.”
Không thể trách được Hoàn Vũ đế của chúng ta lo xa như vậy, bởi vì những việc tương tự thế này trước đây, Tiếu Khuynh