
ó một vị lãnh đạo muốn quan sát dân tình, liền đi xe bus để trải nghiệm cuộc sống của người dân. Trên xe có rất nhiều người, một cô
gái xinh đẹp đứng phía sau lãnh đạo. Sau khi xe bus lăn bánh, cô gái đó đứng
phía sau, không ngừng cọ sát vào người lãnh đạo. Vị lãnh đạo này cảm thấy rất thích, thản nhiên đểcô ta làm như vậy. Kết quả là xuống xe mới phát hiện mất ví tiền. Lãnh đạo đến
phòng làm việc kền mở cuộc hpj và nói: “Các đồng chí, đằng sau vấn đề tác phong luôn luôn có thể tìm ra vấn đề chính trị”.
Trương Kiếm Long hiểu ý
của thư kí Châu, ông vừa giám cười vừa không giám cười, đứng
khom lưng ở đó, lúng túng không biết phải làm thế nào. Thư kí Châu vỗvai ông, nhìn ông bằng ánh mắt xót xa:
- Kiếm Long à, cậu được
như ngày hôm nay không dễ dàng. Lần này xảy ra chuyện, cậu hiểu rất rõ tôi đã phải cố gắng như thế nào mới khiến mọi người thoát khỏi kiếp nạn. Bây giờ vừa mới thở phào, cậu lại không chú ý như vậy. Hồng nhan họa thủy, không nhẫn nhịn được việc nhỏ sẽ làm hỏng chuyện lớn!
Trương Kiếm Long mỉm cười
ngượng ngùng:
- Đâu có ạ! Anh hiểu lầm rồi, em và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường…
Thư kí Châu xua tay, ngắt lời Trương Kiếm Long:
- Tôi không cần biết hai
người quan hệ gì, với thân phận của mình, cậu không nên thân mật với
một người phụ nữ ở nơi công cộng! Dĩ nhiên, có lẽ cậu nghĩ tôi quan tâm đến quá nhiều chuyện, cậu có thể thích làm gì thì làm, ok, không sao, đừng để mất chiếc mũ ô sa trên đầu là được!
Thư kí Châu vung tay bỏ đi, Trương Kiếm Long hướng mắt nhìn theo, vẫn giữ tư thế cung kính, đến tận khi hình bóng ấy biến mất. Ông đứng cạnh ban công, châm một điếu thuốc, rít hai hơi,
sau đó dập tắt, lầm rầm chửi một câu, hầm hầm quay về chỗ của mình.
Vừa ngồi xuống, Triệu Vân
đã chỉ vào chiếc điện thoại rồi hỏi tội:
- Trương Kiếm Long, lúc
nãy Diệp Thuần gọi điện, anh còn dám nói không có quan hệ gì với cô ta sao?
Ngọn lửa tức giận cố gắng kìm nén trong lòng Trương Kiếm Long lúc này bùng phát:
- Cô là cái gì của tôi,
có tư cách gì mà hỏi nọ hỏi kia! – Ông ném hai
trăm tệ xuống bàn, cầm điện thoại và túi bỏ đi, động tác quá mạnh khiến chiếc ghế xiêu vẹo, nhân viên phục
vụ và những khách hàng có mặt ở đó đều quay sang nhìn với ánh mắt kì lạ.
Triệu Vân cúi đầu, nắm
chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đau nhói. Im lặng một lúc rất lâu, cô
ngẩng đầu như hạ quyết tâm, rút điện thoại:
- 114 đúng không? Xin tìm
giúp tôi số điện thoại nóng tố cáo sai phạm với viện
kiểm sát thành phố.
Lúc này Diệp Thuần đang cảm
thấy hối hận về sựliều lĩnh của mình. Cô tưởng rằng người vừa nhấc máy
là bà Trương. Cô đi đi lại lại trong phòng, muốn gọi điện nhưng không dám gọi,
soạn tin nhắn rồi cũng không dám gửi, tim đập thình thịch, trong lòng có linh
cảm chẳng lành.
4
Một tuần sau, Trương Kiếm
Long xảy ra chuyện. Lúc ấy ông đang chủ trì cuộc họp thường niên,
vừa phát biểu xong thì bị đưa đi.
Tiểu Tình là người cuối
cùng biết tin. Lúc cô vội vàng đến nhà Hải Châu, viện kiểm sát vừa mới lục soát
trong thư phòng được một nghìn vạn tiền mặt. Một nghìn vạn! Rất
nhiều tờ tiền đỏ chót chất đống trong
phòng khách. Hải Châu sững sờ, anh chưa bao giờ biết trong thư phòng nhà mình có một đường hầm, hai két bảo hiểm
khổng lồ trong đó chứa đầy tiền, đồng hồ, vàng và tranh chữ.
Thực ra khoảnh khắc người
của viện kiểm sát đầy cánh cửa ấy, mẹ của Hải Châu đã suy sụp, ngã xuống sofa, không thể thở được.
Thế giới bao la, mỗi con người chỉ là một hạt bụi nhỏbé, chỉ thuận theo dòng nước chảy về trước, không thểkhống chế được điểm xuất phát của mình, cũng không thể khống chế được điểm đích của mình, thậm chí rất nhiều lúc không
thể điều khiển được vận mệnh của mình, cho dù bạn là dân
thường hay là quan to lộc lớn.
Hải Châu ngồi dưới đất,
bao nhiêu người đi qua đi lại bên cạnh anh. Tiểu Tình đứng trong góc tường,
buồn rầu nhìn anh. Anh chỉ thấy đầu óc trống rỗng. Anh chỉmuốn nhắm mắt ngủ, ngủ,
tất cả đều là cơn ác mộng, tỉnh dậy rồi vẫn là bầu trời u ám.
Dường như anh đã thật sự ngủ say, nhưng dường như rất tỉnh táo. Anh nghe thấy nhân viên điều tra gọi
điện báo cáo cấp trên:
- Có cần tiếp tục lục
soát không ạ?
Anh nhìn thấy bác sĩ
truyền nước cho mẹ, cho mẹthở oxy. Mẹ giống như con búp bê bằng vải, nằm trên ghế sofa. Thậm chí anh vẫn
cười với Tiểu Tình:
- Em về nhà đi, không sao rồi.
Đúng vậy, sự việc đã đến mức này thì thực sự không sao nữa, không thể cứu vãn được nữa, điều có thể làm chỉ là chờ đợi và cầu nguyện. Tiểu Tình pha một bát bột yến mạch,
bưng đến trước mặt Hải Châu. Hải Châu yếuớt xua tay, Tiểu Tình thấp giọng, nói
bằng giọng ra lệnh:
- Anh ăn đi!- Hải Châu
ngoan ngoãn cầm bát, bưng bằng hai tay, nhìn yến mạch trong bát và nói:
- Bây giờ không còn gì nữa.
Anh cúi đầu, mái tóc rối
bời, bàn tay trắng mịn đang run lên. Tiểu Tình không đành lòng, lại gần anh,
xoa đầu anh giống như một người mẹ, nhẹ nhàng đặt đầu anh vào
bụng mình, dịu dàng nói:
- Thôi nào, chẳng phải
vẫn còn có chúng ta sao?
Cảnh sát không lục soát
nữa, mẹ Hải Châu bị theo dõi tại nhà.