
mi lại, một
phen đem đối phương đang ngồi ôm lấy” tay như thế nào lạnh như vậy? Lạnh vậy còn không vào trong ra đây làm cái gì?”
Nói xong, đem Thiển Thanh ôm vào phòng ngủ hướng bên giường đi tới,
kéo mềm che kín hắn “ hảo hảo ấm áp, ta đi ra ngoài nhìn xem”
Thiển Thanh còn muốn nói cái gì, rồi lại lưu luyến cảm giác Giản Già
đối với mình, vẫn là vùi sâu vào mềm nhìn Giản Già chính mình đi ra
ngoài.
Giản Già trong sân cầm hai miếng gỗ còn lại, cũng không đội nón, bắt
thang cẩn thận leo lên, ở vị trí bị dột mang gỗ đóng đinh lên, lại lần
nữa bỏ gạch ngói vụn, cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có vấn
đề mới đi xuống, khi trở lại trong phòng, quần áo đã ướt đẫm.
Tiến vào phòng ngủ đã thấy Thiển Thanh đang ngủ, Giản Gia nhìn thấy
sắc mặt hắn hồng thuận ,nhẹ nhàng tìm quần áo sạch để thay, sau đó nhóm lửa, nhìn quanh bếp không thấy nguyên liệu nấu ăn, đành làm mì sợi.
Dường như củi có thể đốt không còn nhiều.
Giản Già trong lòng tính toán một chút, chuẩn bị ngày mai lên núi
một chuyến, lấy một ít củi đốt vào mùa đông, còn muốn đi chợ mua đồ ăn
cùng một số đồ vật này nọ,trong thôn hầu như toàn tự mình làm lương
thực, dự trữ bắp ,khoai lang cùng với một số thứ khác đủ dùng cho mùa
đông, Lâm Kiếm Gia tính không tốt lại còn lười, cái gì cũng không làm,
Thiển Thanh mặc dù có dự trữ, nhưng một người sao làm được nhiều, hôm no hôm đói là chuyện thường
Đang nghĩ,Thiển Thanh từ phòng ngủ đi ra, thấy Giản Già nấu cơm vội
vàng chạy tới” Thê chủ! Ta làm là tốt rồi, ngài đi nghỉ ngơi ….”
Giản Già còn muốn làm thêm chút điểm tâm, Thiển Thanh càng nơm nớp lo sợ, ngay cả phòng bếp cũng không cho Giản Già tiếp cận.
Biết Thiển Thanh trong lòng sợ hãi chính mình, thói quen này khó lòng từ bỏ, Giản Gia đành để cho Thiển Thanh nấu cơm, mang ra dược lần trước để nấu dược cho Thiển Thanh
Vừa mới lấy ra, Thiển Thanh vội vàng tiếp nhận “ thê chủ! Để ta làm là tốt rồi..”
Giản Gia nhíu mi, đi đến cầm lấy cái chổi.
“Thê …thê chủ ..ta..”
“ Ngươi muốn tự mình làm” Giản Gia mỉm cười một cái, trêu chọc nói”có thể sao, ngươi đồng thời có thể làm nhiều việc?”
Thiển Thanh há to , không biết nói cái gì cho phải, một lúc sau, sắc mặt đỏ lên.
“ Thiển Thanh ! ta biết ngươi không tin, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi….ta vĩnh viễn, sẽ không lại tổn thương ngươi”
Thiển Thanh cúi đầu, thật lâu không nói.
Sắc mặt tái nhợt mà vẫn đứng ngoài hành lang.
“ Tí tách.. tách” âm thanh giọt mưa
Tràn đầy trong trí nhớ là hương vị nước mưa quen thuộc, ngay cả tính cách bình lặng như nước nay cũng dần dần gợn sóng, nhân sinh vội vàng,
nàng từng trải qua rất nhiều chuyện, có phản bội, hãm hại , tranh
đoạt….. từng hết sức truy đuổi danh lợi, cuối cùng đem chính mình gắt
gao vây khốn, không lối thoát.
“Giản thầy thuốc, ngươi không phải thầy thuốc danh tiếng nhất sao, ngươi cứu ‘hắn’, van cầu ngươi cứu ‘hắn’!”
Sắc mặt nữ tử tái nhợt tháo khẩu trang xuống, hờ hững nói” ta đã cố hết sức, các ngươi nén bi thương”
“Điều đó không có khả năng! Giản thầy thuốc, ngươi nhất định có biện
pháp, tiền , chúng ta lập tức đưa, ngươi cứu ‘hắn’, cả nhà chúng ta đều
cảm tạ ngươi!”
Lão phu nhân lôi kéo quần áo của mình cùng mấy oa nhi hiền như khúc
gỗ quỳ trên mặt đất , giữ chặt lấy áo khoác không cho đối phương đi. Nữ
thầy thuốc hiển nhiên đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sắc mặt chính là thoáng thay đổi một chút, nhưng lại không gợn sóng gì nữa, ý gọi bảo vệ tri an kéo đối phương đi.
——
“Giản thầy thuốc , có người hướng bệnh viện khiến nại bởi vì ngươi vì không có tiền lì xì mà cự tuyệt điều trị cho bệnh nhân làm bệnh nhân
tử vong, ngươi có gì giải thích?”
——
“Giản thầy thuốc,ngươi y thuật xuất sắc! sao ngươi có thể thờ ơ để
người bệnh chết, ngươi xem , báo chí đều đăng tin tức này,thanh danh
bệnh viện đều do ngươi hại”
——
“ Giản Già , giấy phép hành nghề y của ngươi bị tịch thu và tiêu hủy, ngươi còn gì muốn nói?”
——
“ Họ Giả! Ngươi nữ nhân này, chồng ta đã chết ngươi cũng đừng hòng
trốn tránh, ta sẽ làm cho ngươi mất hết thanh danh! Ta muốn cùng ngươi
đồng quy vu tận!’’
—–
Bỗng nhiên bừng tỉnh .
Giản Già trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng từ trên giường đứng dậy,nhìn Thiển Thanh ngủ bên người, thở ra một hơi.
Như thế nào mơ đến chuyện này?
Nàng thừa nhận, không bằng một phần mười người trước mặt
Thiển Thanh đang ngủ say sưa, lông mi dài phủ thành bóng, trên mặt
còn một ít ngây ngô, dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi, ở thời đại
của nàng thì độ tuổi này vẫn còn là trẻ con, ở thời này làm phu thị lại
là bình thường.
Thiển Thanh ngủ bộ dáng thập phần nhu thuận, hắn hơi nằm nghiêng,
miệng hơi cong thành một đường, tư thế thập phần không có cảm giác an
toàn, đứa bé này đã chịu khổ nhiều, chính là trong nháy mắt, nàng nghĩ,
nếu có thể , nàng hội hảo chiếu cố người này, sẽ làm cho hắn cười, mà
không lộ ra những biểu cảm trống rỗng nữa.
Đem mềm giúp thiển Thanh đắp lên, Giản Già quyết định mặc áo khoác đi ra sân, đốt lửa ngọn đèn thắp sáng ở trên bàn, Giản Già nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Ban đêm mùa thu lạnh