Polaroid
Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322470

Bình chọn: 10.00/10/247 lượt.

ành trên ghế, tiếng ngáy càng ngày càng lớn, tôi chỉ sợ anh ta bị nghẹt thở.

Tôi dùng sức vỗ vào cánh tay anh ta. Anh ta khẽ nhướn mắt.

“Anh tỉnh ngủ chưa?” Tôi hỏi.

“Ồ, tôi xin lỗi.” Anh ta tỉnh lại, rút ví ra chuẩn bị tính tiền.

“Tôi đã trả rồi.” Tôi nói.

“Cám ơn cô. Để tôi đưa cô về nhà.”

“Từ Ngọc sống ở khu Trung Tây, có thể tiện đường đưa cô ấy về được không?”

“Đương nhiên là được rồi.”

“Ở nhà chắc anh không có người phụ nữ nào đang đợi đấy chứ?” Từ Ngọc cố ý chọc ngoáy.

“Sự trả thù của đàn bà ghê gớm thật!” Trần Định Lương lắc đầu đau khổ.

Trần Định Lương đưa chúng tôi về nhà bằng xe của mình.

Trông thấy cuốn sách trên tay tôi, anh ta hỏi. “Vũ Vô Quá? Tôi từng đọc sách của anh ấy.”

“Thật sao?” Từ Ngọc hào hứng hỏi lại.

“Viết cũng được lắm.”

“Vũ Vô Quá là bạn trai của Từ Ngọc.” Tôi nói.

“Thật sao? Cho tôi mượn cuốn sách này được không?” Trần Định Lương hỏi tôi.

“Được chứ, để anh đọc trước vậy!” Tôi nói.

“Sao anh lại đọc sách của Vũ Vô Quá?” Từ Ngọc hỏi.

Qua một bùng binh, chiếc xe của Trần Định Lương cứ thế bon bon về hướng Tây Hoàn.

“Chẳng phải anh nên để tôi xuống Trung Hoàn trước sao?” Tôi nói.

“Ồ! Tôi quên mất.”

“Không sao, đưa Từ Ngọc về trước vậy.”

“Cô hỏi tôi sao lại đọc sách của Vũ Vô Quá à?” Anh ta quay sang Từ Ngọc hỏi. “Đầu tiên tôi bị hấp dẫn bởi cái tên Vũ Vô Quá.”

Tôi bật cười.

“Cô cười cái gì?” Trần Định Lương hỏi tôi.

“Anh có biết cái tên Vũ Vô Quá có ý nghĩa gì không?”

“Châu Nhị!” Từ Ngọc véo tôi một cái đau điếng.

“Là Vũ trụ không có lỗi!” Từ Ngọc nói.

“Là Chụp vú có lỗi sao?” Trần Định Lương cười phá lên.

Từ Ngọc tức xì khói. “Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Vũ Vô Quá viết về con người đi xâm lược một tiểu tinh cầu nhỏ bé, vũ trụ không có lỗi, chỉ con người mới có lỗi, chính vì thế mà anh ấy đã dùng bút danh này.”

“Tin tớ đi, bút danh này hay lắm đấy, kiểu gì cũng hot.” Tôi cười nói.

“Cái đó tớ biết chứ.” Từ Ngọc đắc ý nói.

“Có điều bìa cuốn sách này thiết kế chán quá.” Trần Định Lương ca thán.

“Tôi cũng biết, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bọn họ có bỏ tiền ra để thuê người thiết kế đâu.” Từ Ngọc buồn rầu nói.

“Cuốn sau tôi sẽ thiết kế cho.” Trần Định Lương nói.

“Thật á?” Từ Ngọc mừng rỡ tới mức vồ lấy cánh tay của Trần Định Lương.

“Anh ấy đòi phí cao lắm đấy.” Tôi nói.

“Yên tâm, free.” Anh ta thủng thẳng nói.

“Anh tốt quá, lúc nãy tôi đã hiểu lầm anh rồi.” Từ Ngọc tấm tắc nói.

Sau khi đưa Từ Ngọc về, Trần Định Lương mới đưa tôi về nhà. Vừa đến nhà, tôi liền nhận được điện thoại của Từ Ngọc.

“Cái tay Trần Định Lương ấy có phải thích cậu không?”

“Cậu cảm thấy thế à?”

“Anh ta cố tình đi nhầm đường, đợi đưa cậu về sau cùng, rõ ràng là muốn được ở một mình bên cạnh cậu, đúng không? Tối nay tớ mới quen anh ta, thế mà anh ta đã tình nguyện thiết kế bìa miễn phí cho Vũ Vô Quá, chuyện này không thể nói là vì tớ được, phải không?”

“Tớ cũng mới gặp anh ta lần thứ hai.”

“Thế thì là tiếng sét ái tình, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi, cậu có rắc rối rồi đấy!”

“Anh ta cùng ngày tháng sinh với tớ đấy.”

“Thế á?”

“Tớ cũng rất ngạc nhiên.”

“Giới thiết kế thời trang liệu có phong lưu không nhỉ?”

“Có vẻ tay Trần Định Lương này rất am hiểu phụ nữ.” Tôi nói.

“Cậu không nên từ chối anh ta đấy nhé!” Từ Ngọc cảnh cáo tôi.

“Tại sao?”

“Nếu từ chối anh ta sẽ không thiết kế bìa giúp Vũ Vô Quá nữa, dù không thích cậu cũng hãy miễn cưỡng qua quýt với anh ta nhé, xin cậu đấy.”

“Làm gì có chuyện ấy được cơ chứ, sao cậu chỉ nghĩ cho riêng mình thế.”

“Thật ra tớ cũng nghĩ tốt cho cậu thôi, cậu nghĩ mình còn trẻ lắm sao? Đàn bà con gái cuối cùng ai cũng phải lấy chồng hết.”

“Làm sao cậu biết Trần Định Lương không phải người đã có vợ? Tớ không thể phạm một lỗi lầm hai lần đâu.”

Tôi bỏ tờ giấy có viết lời bài hát của Trần Định Lương xuống phía dưới bức tranh đang ghép dở. Tôi từng nói đến năm 30 tuổi sẽ rời xa Văn Lâm, điều đó lẽ nào có sự trùng hợp khéo léo nào đó với sự xuất hiện một người trùng ngày sinh tháng sinh với tôi? Cho đến thời điểm hiện tại, anh ta không phải là kẻ đáng ghét, và dựa vào trực giác của người phụ nữ, tôi nhận ra anh ta cũng chẳng ghét bỏ gì tôi. Phụ nữ lúc nào chẳng thích có đàn ông vây quanh, đặc biệt là những người đàn ông phong độ chứ. Tôi cởi sợi dây chuyền ra, lắc qua lắc lại dưới ánh đèn, con bọ cạp trong quả cầu thủy tinh kia là tôi, còn quả cầu thủy tinh là Văn Lâm. Trên thế gian này, sẽ chẳng có một người đàn ông nào bảo vệ tôi giống như anh ấy đã và đang làm, một người thôi với tôi thế là đủ.

Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Tôi cầm điện thoại lên thì bên kia lại cúp máy. Kiểu nháy máy này dạo này tôi hay gặp phải.

Một buổi trưa của mấy hôm sau đó, tôi nhận được một cú điện thoại.

“A lô, là ai đấy?”

“Tôi là vợ của Đường Văn Lâm.” Đầu bên kia điện thoại là giọng một người phụ nữ.

Tôi sững sờ.

“Những cuộc điện thoại nháy máy trước đây đều là của tôi.” Cô ta nói. “Cô và Đường Văn Lâm qua lại với nhau bao lâu rồi?”

“Chị Đường, tôi không hiểu chị đang nói gì vậy.” Tôi chỉ có thể phủ nhận tất cả.

“Cô không thể không biết