XtGem Forum catalog
Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322164

Bình chọn: 9.00/10/216 lượt.

à một tác giả của thể loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Vũ Vô Quá là bút danh của anh ta, còn tên thật hình như là Vũ Tự thì phải, tôi quên mất rồi.

Trước mặt mọi người, Từ Ngọc thích gọi tên anh ta là Vũ Vô Quá, cô ấy rất sùng bái anh ta, lúc nào cũng gọi cái tên đó một cách đầy tự hào và kiêu hãnh. Cô ấy tin tưởng một cách sâu sắc rằng cái tên Vũ Vô Quá ấy trong một tương lai không xa sẽ trở nên nổi đình nổi đám. Còn tôi thì thấy cái tên này cũng thật lắm ý nghĩa: Vũ Vô Quá - thì đúng là “Vú không quá” rồi - chắc chắn là “Vú không” bao giờ “Quá đáng”.

“Đi mua tạp chí với mình đi.” Cô ấy cuống quýt nói.

“Muộn thế này rồi còn tìm mua ở đâu được chứ?”

“Đến đâu thì có thể mua được?” Từ Ngọc hỏi ngược lại tôi.

“Giờ này thì các hiệu sách và sạp báo của khu Trung Hoàn cũng đóng cửa hết rồi.”

“Cứ đi xem thế nào.” Từ Ngọc kéo tôi xềnh xệch. “Biết đâu lại tìm được chỗ nào đó chưa đóng cửa.”

“Tớ còn phải đóng cửa hàng đã, cậu đi trước đi. Ở khu nhà Tân thế giới có một sạp báo đấy, cậu chạy ra đó thử xem, biết đâu vẫn chưa dọn.”

Từ Ngọc lao bổ ra ngoài với đôi giày đế cao chót vót.

20 phút sau, tôi đến chỗ sạp báo, thấy cô ấy đang ngồi ủ rũ trên bậc tam cấp bằng đá.

“Dọn rồi.” Cô ấy chỉ vào chiếc thùng gỗ trên sạp. Tất cả những cuốn tạp chí đều được cất trong đó và được khóa thật chặt.

“Để mai mua vậy.”

“Cuốn tạp chí đó xuất bản hôm nay, tớ đã hứa với anh ấy là tối nay sẽ cầm về rồi.”

“Anh ấy chắc cũng không trách cứ gì cậu đâu.”

Bất chợt Từ Ngọc ngước lên nhìn tôi, dò hỏi.

“Cậu thử đoán xem trong chiếc thùng gỗ kia liệu có cuốn tạp chí đó không?”

“Cậu định ăn trộm sao?”

“Không phải trộm.” Cô ấy bắt đầu quỳ gối xuống nghiên cứu chiếc khóa cũ kỹ của thùng gỗ.

“Tớ lấy cuốn tạp chí, sau đó đế tiền vào đó, như thế cũng đồng nghĩa với việc tớ đã mua nó mà!” Từ Ngọc dốc hết mọi thứ trong túi da của mình ra, tìm thấy một chiếc giũa móng tay, thử chọc vào lỗ khóa của ổ khóa.

“Không được thế!” Tôi ngăn cô ấy.

“Suỵt!” Cô ấy ra hiệu cho tôi quỳ xuống giúp đỡ.

Tỉm tôi đập thình thịch, tôi thật chẳng muốn chỉ vì ăn trộm một cuốn tạp chí Địa lý quốc gia mà phải bị ngồi tù chút nào.

Mất rất nhiều thời gian, mồ hôi vã ra như tắm mà Từ Ngọc vẫn không thể mở được ổ khóa.

“Để tớ thử xem sao.” Tôi sốt ruột.

“Các cô đang làm gì vậy?” Một nhân viên mặc quần áo bảo vệ tòa nhà đang đứng dưới bậc tam cấp quát lớn.

Từ Ngọc vội vàng thu dọn đống đồ đạc của mình, rồi kéo tôi chạy thục mạng. Chúng tôi chạy mãi đến tận quảng trường tượng Hoàng hậu, ngó lại phía sau không còn thấy ai đuổi nữa mới dám dừng lại.

“Vì anh ta mà cậu tình nguyện ăn trộm, còn chuyện gì cậu có thể làm vì anh ta nữa đây?” Tôi thở hồng hộc mắng cô ấy.

Từ Ngọc ngửa mặt lên trời nói. “Tớ có thể vì anh ấy làm bất cứ chuyện gì. Ngay cả chết tớ cũng không ngại.”

Tôi bật cười phá lên.

“Cậu cười cái gì?”

“Lâu lắm rồi không được nghe những lời kiểu như vậy, cảm động quá!” Tôi nói một cách thật lòng.

“Cậu cũng có thể chết vì người mình yêu chứ?”

“Nhưng tớ không biết anh ấy có nguyện chết vì mình hay không.”

“Tớ có cảm giác Vũ Vô Quá chính là người đàn ông cuối cùng của đời tớ.”

“Lần nào cậu chẳng cảm thấy thế.”

“Lần này không giống với những lần trước. Tớ và anh ấy đã ở bên nhau được hai năm rồi, đây là cuộc tình dài lâu nhất của tớ. Tớ rất ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy đã dạy tớ nhiều điều lắm. Anh ấy như một người ngoài hành tinh, rồi đột nhiên lao vào thế giới của tớ khiến tớ hiểu rằng tình yêu và cuộc sống hóa ra cũng có thể như thế này.”

“Người ngoài hành tinh? Lại là một tình tiết tất yếu của tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Cậu tin có người ngoài hành tỉnh à?”

“Tớ cũng không biết nữa. Vũ Vô Quá là một người có trí tưởng tượng cực kỳ phong phú. Ở bên một người đàn ông như vậy thật thú vị.”

“Chuyện tình yêu ai chẳng cần một chút trí tưởng tượng chứ? Không mua được cuốn tạp chí Địa lý quốc gia, hôm nay cậu về ăn nói sao với anh ta đây?”

“Cũng may hôm nay tớ mua được áo lót.”

“Áo lót có thể thay thế cuốn tạp chí đó sao?”

“Đương nhiên là không rồi.” Từ Ngọc nói.

“Rõ là thế.”

“Có điều...” Cô ấy cầm chiếc áo ngực từ trong túi ra ngắm nghía. “Tối nay, chỉ cần tớ mặc chiếc áo ngực này, kiểu gì cũng khiến anh ấy bị quyến rũ đến mê hoặc, sẽ tạm thời quên đi chuyện cuốn tạp chí.”

Tôi từng gặp Vũ Vô Quá vài lần. Anh ta rất đẹp trai, phong độ, dáng dong dỏng, rất thích mặc áo sơ mi, quần bò, tất trắng và đi giày thể thao. Không hiểu sao tôi rất dị ứng với người đàn ông tuổi đã quá 30, lại chẳng phải vận động viên thể dục thể thao mà suốt ngày đi tất trắng và xỏ giày thể thao, trông bọn họ cứ như một đám cự tuyệt với sự trưởng thành vậy. Vóc dáng của Vũ Vô Quá cũng chẳng phải vạm vỡ gì cho cam, nhưng trong lòng Từ Ngọc, anh ta lại có một thân hình vô cùng cường tráng. Khi anh ta nói chuyện, Từ Ngọc lúc nào cũng chăm chú lắng nghe như thể sợ vuột mất một câu một chữ. Chính vì thế mà đối với Từ Ngọc, Vũ Vô Quá có chút kiêu ngạo. Và cũng chính vì thế tôi mới biết, sự kiêu ngạo của một người đàn ông lại xuất phát từ sự sùng bái của người phụ nữ.

Sa