
ở đó có rất nhiều bò, con bê vừa mới sinh ra đời thuộc sự trợ dưỡng của tôi đang uống sữa.
“Cô có thể đặt cho nó một cái tên.” Cô ấy nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Ngài Văn Lâm không nói gì với cô sao? Khu Tân Giới này có rất nhiều bò vàng, khi chúng già yếu rồi không còn ai cần đến chúng nữa nên chúng cứ đi lang thang trên đường, thường xuyên bị xe đâm chết. Chính vì thế chúng tôi đã mua đám bò ấy của những người nông dân, để chúng giúp canh tác. Nhưng đám bò này lại không biết canh tác, vì để nuôi chúng sống, chúng tôi đã kêu gọi những người ở thành phố đến trợ dưỡng, những con bò này sẽ không bị đi lang thang nữa. Sau khi kế hoạch được khởi động, đã nhận được nhiều phản hồi tích cực, rất nhiều người đã đăng ký trợ dưỡng cho chúng. Tháng Mười năm ngoái, ngài Văn Lâm có gửi đơn xin trợ dưỡng một con bò vàng, nhưng vì tất cả số bò ở đây đã có người trợ dưỡng nên ngài ấy đã đặt trước con bê con khi đang còn trong bụng mẹ này. Ngài ấy nói muốn làm quà tặng sinh nhật cho bạn gái của mình, mùng ba tháng Mười một sẽ đưa cô ấy đến thăm con bò mẹ. Nhưng hôm đó hai người không thấy đến. Sau đó ngài Văn Lâm có gọi điện nói với tôi rằng, khi nào con bê con được ra đời thì hãy thông báo cho cô.”
Hóa ra quà sinh nhật tôi của Văn Lâm là một bê con, chẳng trách hôm đó anh ấy nói muốn tôi đi xem. Tự dưng tôi thấy có tình cảm với con bê nhỏ xíu đang bú sữa, bèn quỳ xuống vuốt ve bụng nó.
“Còn một khoảnh đất ở kia cũng là của cô đấy.” Cô nhân viên chỉ ra khoảnh đất được rào vòng quanh bằng những đoạn tre. “Chỗ đó có thể trồng rau.”
“Sao anh ấy lại muốn tặng quà này cho tôi nhỉ?”
“Ngài ấy nói muốn tặng cho cô một món quà đặc biệt, và món quà này cũng đủ đặc biệt lắm rồi. Khoảnh đất này rất thích hợp để trồng dưa, ngài Văn Lâm nói hai người sẽ mở một nhà hàng kiểu Pháp, như thế tự trồng dưa có phải quá tiện rồi không?”
Tôi đặt tên cho con bê đó là Cherbourg.
Yêu một người, nghĩa là bạn nhất định phải có một chút hận họ, hận họ đã khiến bạn không thể rời bỏ họ. Và Văn Lâm chính là người tôi hận.
Rời khỏi Lục Điền viên, thời tiết vẫn vô cùng lạnh giá, nhưng ánh sáng mặt trời lại vô cùng rực rỡ, con tim của tôi cũng vô cùng ấm áp. Văn Lâm quả thật đã từng muốn cùng tôi mở một nhà hàng. Tôi ngồi trên tàu ngẫm nghĩ xem chúng tôi sẽ trồng rau gì trên mảnh đất đó, có thể là cà rốt, như thế dù nhà hàng của tôi chưa bắt tay vào kinh doanh cũng có thể bán cà rốt cho chị Quách để làm bánh ga tô.
3 giờ 30 phút chiều, tôi trở về cửa hàng. Tôi nhớ Văn Lâm đến quay quắt, tôi không bao giờ phủ nhận tình yêu của mình với anh ấy nữa, rồi cũng đến một ngày anh sẽ cho tôi một danh phận. Cho dù không đợi được đến ngày đó thì cũng sao đâu chứ? Tôi muốn nói cho anh biết, tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi của anh ấy rồi. Trước đây, bây giờ và cả mai sau nữa tôi đều yêu anh.
Tôi thu hết can đảm gọi vào máy nhắn tin cho anh. Anh không gọi lại cho tôi. Ba mươi phút, một tiếng, hai tiếng đồng hồ qua đi, tôi nhắn ba lần, anh đều không gọi lại, điện thoại văn phòng anh cũng không có ai nghe.
Tại sao anh lại không gọi lại cho tôi nhỉ? Liệu có phải không thèm để ý đến tôi nữa không? Anh ấy cho rằng tôi không yêu anh ấy nữa. Không phải thế, anh ấy không bao giờ như thế.
Tan ca, tôi trở về nhà, ngồi trước cửa sổ ngẫm nghĩ. Biết đâu anh lại xuất hiện ở đây nhỉ. Ngoài cửa sổ càng ngày càng vắng lặng, đã hơn 11 giờ khuya, tôi nhắn thêm một lần nữa. Anh ấy vẫn không để ý gì đến tôi. Anh ấy không còn quan tâm đến tôi nữa rồi.
Cả đêm tôi không ngủ nổi. Sáng hôm sau vẫn không thấy điện thoại anh gọi tới. Nếu máy nhắn tin của anh bị hỏng, anh ấy cũng phải gọi điện đến tổng đài để kiểm tra chứ.
Sau khi tan làm, tôi gọi điện đến công ty anh. Một người đàn ông nghe máy.
“Tôi muốn tìm ông Đường Văn Lâm.” Tôi nói.
“Tìm anh ấy hả?” Giọng của người đàn ông đó có vẻ không được bình thường. “Xỉn hỏi cô là ai vậy?”
“Tôi họ Châu.”
“Cô Châu sao? Tôi họ Tương, là đồng nghiệp của Văn Lâm, chúng ta có thể tìm nơi nào đó để nói chuyện không?”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi cảm thấy có gì đó bất thường. “Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì không?”
“Cứ gặp nhau rồi nói, được không? Dưới công ty tôi có một nhà hàng, lúc nào cô có thể tới được?” Anh Tương hỏi tôi.
“Năm phút nữa tôi đến nơi.” Tôi nói nhanh.
Tôi buông điện thoại, vội vàng đóng cửa hàng. Rốt cuộc Văn Lâm đã xảy ra chuyện gì chứ? Tôi từng nghe thấy anh ấy nhắc đến anh chàng họ Tương kia rồi, là đồng nghiệp và cũng là bạn thân của Văn Lâm.
Tôi vội vàng đến nhà hàng dưới công ty của Văn Lâm, một người đàn ông vẫy vẫy tay với tôi.
“Cô là cô Châu phải không?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Mời cô ngồi.” Anh ta nói.
“Đường Văn Lâm đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh ta ngập ngừng mãi không chịu cất tiếng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Đường chết rồi.”
Tôi không tin những gì anh ta vừa nói.
“Trưa hôm qua sau khi ăn trưa xong, anh ấy về văn phòng làm việc bình thường, đến khoảng hơn 3 giờ chiều, tôi bỗng thấy anh ấy gục xuống bàn làm việc. Tôi tưởng anh ấy mệt quá tranh thủ ng