
ấy ngày không có vợ ở nhà, theo tôi đến Blue
18 thư giãn một chút đi! Trước đây, cậu chẳng phải đã chơi qua trò đó
rồi, còn làm bộ thiêng liêng và trong sạch gì cơ chứ!”
Mấy ngày
hôm nay, Uyển Nghi bận ôn thi khảo sát tiếng Anh cấp 6, sợ ở cạnh tôi sẽ bị phân tâm nên đã ở lại trong ký túc xá của trường.
Một mình tôi ở nhà cũng thật đơn điệu, Đại T thuyết phục vài câu, tôi liền nhận lời luôn.
Tám giờ tối, Đại T bắt đầu đi làm rồi. Tôi sợ đến sớm quá, chưa có trò vui gì nên đợi đến 9 giờ mới ra khỏi cửa.
Biển hiệu “Blue 18” sáng lấp lánh trên tầng ba của một tòa nhà lớn ở
trung tâm thành phố. Thứ ánh sáng màu xanh nước biển đậm ấy, trong màn
đêm bị bao bọc bởi dục vọng của thành phố, tràn đầy dư vị của sự sa đọa
và mờ ám.
Con số 18 đặt bên cạnh tên của quán bar nghe ra rất
hợp lý, có rất nhiều cách để giải thích về con số này. Thứ nhất, có thể
dùng để nói về tuổi tác, đó là độ tuổi mà con người luôn khát khao dừng
lại ở đó nhất; thứ hai, có thể tăng thêm hưng phấn cho sự mờ ám, trước
đây đã từng có mười tám điều cấm kị, mười tám thế vuốt ve gì đó; thứ ba, đơn thuần chỉ là để chỉ tiền bạc, giá cả; học đòi phong nhã một chút
còn có thể lý giải thành mười tám lần lưu luyến tiễn đưa nhau của Lương
Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Bước chân vào quán bar, ngay lập tức tôi bị bao trùm bởi bầu không khí xa xỉ, phồn hoa mê hồn. Quán bar bên
trong được trang hoàng vàng son lộng lẫy, hệ thống đèn chiếu lại chỉ
dùng gam màu lạnh, chủ đạo là màu xanh đậm, được điều chỉnh xuống mức
rất tối. Không gian tràn ngập phong cách thượng lưu sang trọng, không hề có một chút dung tục nào.
Tôi túm lấy một cậu phục vụ, hỏi thăm xem Đại T ở chỗ nào.
Cậu phục vụ cao to đẹp trai đó thờ ơ đưa tay chỉ đường cho tôi.
Đại T đã từng nói với tôi, những nhân viên nam cao to đẹp trai phục vụ
trong quán bar, đại bộ phận đều là trai bao, đều có thể ra ngoài cùng
khách. Cậu phục vụ này trông bộ dạng rất rầu rĩ, hóa ra, không phải gã
trai nào khi làm trai bao cũng có được tâm trạng vui vẻ như Đại T.
Đi qua quầy rượu, thấy mấy nhân viên rót rượu đều là phái đẹp, kỹ thuật rót chỉ ở mức trung bình nhưng vô cùng xinh đẹp, chiếc váy mặc trên
người lại cực ngắn, ánh sáng nhấp nháy từ chiếc đèn cầu màu xanh chiếu
lên những đôi chân dài khiến người ta không thể kìm chế mà nhìn ngắm
thêm vài lần nữa.
Phải hỏi thăm thêm vài người nữa, tôi mới tìm được đường đến phòng nghỉ.
Cửa phòng đang được đóng chặt. Mặc dù biết rằng, bất kỳ thứ âm thanh
nhỏ bé nào ở đây cũng bị tiếng nhạc, tiếng ồn ào huyên náo của quán bar
nuốt gọn nhưng tôi vẫn lịch sự đưa tay lên gõ cửa vài cái rồi mới đẩy
cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nhận được ngay vài ánh
nhìn không rõ thiện cảm hay ác ý. Vì phép lịch sự, tôi gật gật đầu mỉm
cười với họ. Bọn họ chẳng thèm để tâm đến tôi, lạnh lùng thu ánh nhìn
lại, tiếp tục làm việc của mình.
Tôi khẽ gọi tên Đại T rồi đi về phía cậu ấy.
Đại T quay người ra, nhìn thấy tôi lập tức mừng rỡ đứng lên, nhường chỗ ngồi của cậu ấy cho tôi.
Lúc bấy giờ, cậu trai ngồi cạnh cửa ra vào giơ chân đạp mạnh một cái,
cánh cửa lập tức được đóng trở lại. Cái thế giới rượu đỏ đèn xanh huyên
náo ngoài kia lập tức được ngăn cách ra ngoài sau lớp cánh cửa.
Tôi hỏi nhỏ Đại T: “Tôi đến làm bọn họ không vui à?”
Đại T nói không phải vậy, cậu ấy nói tất cả các thiếu gia ở đây đều có
tính cách như vậy, ai làm cái nghề này lâu rồi cũng không thể có tâm
trạng vui vẻ khi đi làm được.
Tôi hỏi, vậy cậu cũng không thấy vui vẻ khi đi làm?
Đại T chỉ cười trừ, không trả lời.
Ngoài tôi và Đại T ra, những người còn lại trong phòng đều không hề trò chuyện, ai nấy đều giữ thái độ im lặng, Đại T nói là do họ đang mệt.
Tôi cười mà nói rằng, có thể tưởng tượng ra công việc lao động chân tay đó mệt đến cỡ nào. Đại T nói, không phải chỉ cơ thể mệt mỏi, mệt hơn
nữa là ở chỗ này cơ. Cậu ấy nói xong, đưa ngón trỏ của tay phải lên chỉ
chỉ vào vị trí của trái tim.
Sau đó, tôi cũng không nói gì nữa.
Tâm trạng tôi cũng bị đè nén theo bầu không khí trong căn phòng này. Đại T giúi cho tôi một quyển tạp chí, tôi lơ đãng lật giở ra xem.
Không thể kìm nén được sự tò mò, tôi đưa mắt liếc trộm mấy gã trai ở
trong phòng, bọn họ đều có chiều cao từ 1m78 trở lên, đôi chân dài, cơ
thể săn chắc. Nhưng những khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng kia
dường như chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc gì, không thể đoán được họ đang vui mừng hay buồn bã.
Sau đó tôi hỏi Đại T, có phải đại bộ phận
những người làm trai bao đều có tâm lý hám lợi, hoặc giả cảm thấy xã hội không công bằng, hoặc sống nội tâm, tự ti. Đại T nói, một bộ phận nhỏ
cũng có tâm lý như vậy, nhưng đại bộ phận những người làm nghề này lâu
đều sớm đã bị tê liệt rồi. Liền sau đó, cậu ấy lại cười cười, nói có gì
mà tự ti cơ chứ, bọn tôi vừa đùa giỡn với phụ nữ vừa kiếm được tiền thì
tự ti cái gì.
Tôi hỏi: “Hôm nay các cậu không có khách à?”
Đại T nói, vẫn còn sớm, mấy quý bà đó thông thường phải sau 10 đêm mới xuất hiện.
Quả nhiên, ngồi đợi một lát, viên quản lý đã đẩy cửa bước vào. Khuôn
mặt mọi