Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324150

Bình chọn: 7.00/10/415 lượt.

Nghi không đồng ý. Cô ấy dũng cảm gắp một miếng đậu phụ

đen đen lên nếm thử trước. Đôi môi nhỏ xinh vừa mím lại, hai vai bỗng so lên, rụt cổ nuốt vội. Tôi hồi hộp hỏi xem mùi vị như thế nào.

“Khó ăn quá…” Uyển Nghi lè lè lưỡi, từ trước tới giờ, cô ấy không biết nói dối.

Sau đó, cô ấy cương quyết nếm hết toàn bộ những món ăn do tôi vừa làm

được bày ở trên bàn. Tôi vừa lo lắng vừa cố nhớ thử xem đã có ai do ăn

phải đồ ăn khó ăn mà bị ngộ độc hay chưa.

Sau bữa tối, tôi giữ Uyển Nghi ở lại cùng xem ti vi một lát, cô ấy vui vẻ đồng ý.

Sau sự cố khó xử buổi chiều, tôi đã trở nên thận trọng hơn, cũng không

dám có những hành động tùy tiện với Uyển Nghi nữa. Muốn giang tay ôm cô

ấy vào lòng, tôi cũng phải cẩn thận nhấc tay lên, dùng ánh mắt trưng cầu sự đồng ý của cô ấy.

Uyển Nghi thẹn thùng mím chặt môi lại, không nói câu nào, bấy giờ tôi mới nhẹ nhàng vòng tay ôm cô ấy.

Cảm giác đó, thật yên bình mà tươi đẹp.

Tôi đã không còn nhớ nổi, bộ phim đang chiếu trên ti vi đó nói về

chuyện gì. Nói thẳng ra là tôi không còn lòng dạ nào mà xem vô tuyến.

Mùi hương ngọt ngào thoắt ẩn thoắt hiện trên người Uyển Nghi cùng cảm

giác mềm ấm khi bờ vai cô ấy chạm vào ngực tôi đã khiến tôi không thể

nào tập trung được nữa.

Vừa hay lúc đó, trên màn hình ti vi xuất hiện nhiều phân cảnh ôm hôn thắm thiết. Tôi khẽ liếc Uyển Nghi một cái, cô ấy giả vờ như đang chăm chú xem phim nhưng lại hồi hộp tới nỗi hai

bàn tay đan chặt lấy nhau.

Điệu bộ của Uyển Nghi lúc bấy giờ quả thực rất đáng yêu. Tôi không kìm chế được nữa, cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô ấy.

Uyển Nghi vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, hơi sững lại một chút rồi lại càng cúi thấp đầu xuống.

Tín hiệu đèn xanh lặng lẽ của Uyển Nghi khiến tôi lại nảy sinh ý đồ bất chính đối với cô ấy. Tôi từ từ áp lại gần, đặt một nụ hôn nồng nàn lên

đôi môi Uyển Nghi. Uyển nghi căng thẳng đến nỗi cứ níu chặt lấy áo của

tôi. Tôi vẫn nhớ như in bài học của buổi chiều nay nên mặc dù đang rất

khao khát nhưng vẫn không dám tùy tiện chạm tay lên người Uyển Nghi.

Hai chúng tôi đang cùng chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn thì chuông điện

thoại di động vang lên, trong lòng tôi thầm cất lên lời nguyền rủa bực

bội.

Là điện thoại của Đại T, thế là tôi bèn hét vào điện thoại bằng cái giọng vốn đang bực tức từ khi nghe thấy tiếng chuông.

“Làm gì mà nổi giận ghê thế? Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm xem cậu đã dọn

dẹp xong nơi ở mới chưa thôi mà?” Đại T thì thầm một cách vô tội khi

nghe những lời mắng mỏ đầy khó hiểu của tôi.

“Dọn dẹp xong rồi,

thôi nhé, tôi còn đang bận!” vừa nói tôi vừa trìu mến liếc nhìn về phía

Uyển Nghi, cô ấy thẹn thùng đánh tôi một cái, hai má lại đỏ ửng lên,

đáng yêu và mơn mởn như một trái đào tiên.

“Ờ, ờ, chị dâu cũng có ở đó hả? Hôm nay không xảy ra chuyện lớn gì chứ!” Đại T vẫn chưa muốn cúp điện thoại.

“Sao lại không xảy ra chuyện lớn! Vừa nãy Uyển Nghi bị chảy rất nhiều

máu, cô ấy nói đau muốn chết! Còn khóc rất nhiều nữa chứ!” Tôi cố ý trêu đùa Uyển Nghi, hướng suy nghĩ của Đại T lệch lạc theo một hướng khác.

Đại T quả là một người dung tục, giọng của cậu ấy bỗng trở nên ngạc nhiên đầy phấn khích, “Kịch liệt đến thế kia à?”

“Đâu chỉ kịch liệt, cảnh tượng đó á! Hì hì! Cứ phải gọi là say đắm lòng người! Khí thế vang dội non sông!” Tôi khoác lác với Đại T qua điện

thoại nhưng mắt lại liếc nhìn Uyển Nghi đầy ẩn ý. Uyển Nghi thấy Đại T

dường như đã suy nghĩ lệch lạc về những câu nói của tôi, xấu hổ quá bèn

đứng lên, chạy trốn vào trong phòng ngủ.

Đại T cất giọng tinh

quái đầy vẻ ngờ vực trong điện thoại: “Tôi không tin cậu lại có thể làm

nên một trận khí thế vang dội non sông như thế…”

“Được rồi, được rồi, thôi nhé, vợ yêu đang đợi tôi trong phòng ngủ kia kìa!” Nói xong, tôi liền bấm nút ngắt cuộc gọi.

Bước vào phòng ngủ, tôi thấy Uyển Nghi đang mím chặt môi, ngồi ở cạnh

giường. Cô ấy không buồn nhìn tôi, rõ ràng là đang rất tức giận.

Tôi nói, bảo bối của anh lại sao vậy?

“Anh là đồ xấu xa!” Uyển Nghi khẽ lẩm bẩm.

“Anh có gì xấu xa đâu! Vừa nãy, chẳng phải là em bị chảy máu hay sao?

Có phải là rất đau không? Em đã chẳng khóc còn gì? Anh có nói sai đâu!”

Tôi vừa nói vừa mở to mắt, nhún nhún hai vai ra vẻ như vô tội.

“Anh… anh… em… ” Uyển Nghi càng bực tức nhưng lại không tìm được lời lẽ

nào để phản bác lại tôi, cô ấy bèn xoay người, quay lưng về phía tôi,

“hự!”

“Cái gì mà còn hự hự nói anh à, em à nữa? Lại còn hự hự

với anh ở trên giường nữa kìa…” Tôi cố tình phát âm mấy từ hự hự một

cách êm ái, kích động một cách khác thường.

“Anh… anh…” Uyển

Nghi là một cô gái được lớn lên trong sự giáo dục tốt, từ trước đến giờ

chưa từng đấu khẩu với những người khác giới có phần thô lỗ như tôi, vì

vậy, chẳng mấy chốc, nước mắt của Uyển Nghi đã ngân ngấn nơi khóe mắt vì vừa tức vừa xấu hổ.

Tôi vội vã ôm chầm lấy cô ấy, xin lỗi rối

rít. Dỗ dành hồi lâu sau, Uyển Nghi mới chịu mỉm cười. Và rồi chúng tôi

lại ôm ghì lấy nhau, lại ôm hôn say đắm. Tuy nhiên, hễ tôi có ý định

tiến sâu thêm một bước nữa, Uyển Nghi lập tức như biến thành một con

người