
ương Cục trưởng!” Lăng Tranh tới chỗ hai người, cất lên âm thanh phá vỡ không gian lãng mạn của hai người đang khiêu vũ. “Tôi là Thượng Úy Lăng Tranh, từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Ngài.”
Thương Chủy buông Tô Di ra, khóe miệng cười nhẹ nhàng “ Hân hạnh”.
Tô Di thấy anh ta miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh như băng chợt cảm thấy hoảng sợ. Nhưng Lăng Tranh lại nhìn về phía cô “Tiểu Di, bọn họ muốn cô quay lại đó có chút chuyện cần hỏi.”
“Ờ, một lát nữa tôi sẽ quay lại, anh cứ trở về trước đi.” Tô Di nhìn anh ta cười cười. Nhưng Lăng Tranh làm sao chịu nghe theo cô, lại hướng tới cười cười với Thương Chủy, rồi nắm lấy tay cô “Đừng chậm trễ, bọn họ đang chờ!”
Tô Di không còn cách nào, lại nhìn sang Thương Chủy: “Cục trưởng, tôi xin phép đi trước.”
Cô không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Thương Chủy nhất định sẽ để cô đi, dù sao quan hệ giữa cô và anh ta cũng đang là bí mật.
“Không được đi” Giọng nói hững hờ của Thương Chủy truyền tới.
Tô Di cảm thấy thế giới xung quanh yên tĩnh hẳn, Lăng Tranh đột nhiên nhíu mi, còn Thương Chủy thái độ kiêu căng bất động.
“Cô tới mời anh khiêu vũ đã là điều khiến mọi người chú ý rồi, Cục trưởng cục an ninh khiêu vũ cùng với nữ sĩ quan lập chiến công cũng không phải là lạ. Nhưng mà có Lăng Tranh ở đây anh tại sao anh ta lại nói “Không cho đi”?
Lăng Tranh không thể nào tưởng tượng được việc người đàn ông “bóng tối” cục trưởng cục an ninh nổi tiếng bạo lực và Tô Di lương thiện, ngây thơ ở cùng một chỗ. Anh ta liền nghĩ theo hướng khác, có thể Thương Chủy đã nhận ra ý đồ của Tô Di nên không cho phép Tô Di rời đi chăng?
Vì thế anh ta nắm chặt tay Tô Di, không hề sợ hãi nhìn Thương Chủy, giọng nói càng thêm phớt đời “Cục trưởng, Ngài thật vui tính, chúng tôi xin phép đi trước”.
Tô Di lập tức giật tay lại, nhìn Lăng Tranh quát khẽ “Anh đi trước đi”.
“Nghe lời anh” Lăng Tranh cũng không nhượng bộ chút nào, quát lại cô. Dưới tình thế cấp bách cho nên anh ta liền cúi xuống vác cô lên vai.
Khách khứa đều bị thu hút bởi chuyện xảy ra ở đây. Tất cả đều ngừng khiêu vũ, ngừng nói chuyện, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Lăng Tranh lại không thể đi tiếp bởi có hai quân cảnh bỗng đâu xuất hiện đứng ngăn trước mặt anh. Đồng đội của Lăng Tranh thấy thế liền chạy tới bao vây xung quanh hai quân cảnh.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, quân đội cùng quân cảnh đối đầu.
“Sao đây…” Lăng Tranh quay đầu, tức giận nhìn Thương Chủy, “Tôi mang người phụ nữ của mình đi, chuyện này quân cảnh cũng quản sao?”
Các đồng đội của họ đều xông lên, lần này Tô Di cũng không thể quát Lăng Tranh.
Du Mặc Niên thấy thế liền chạy tới bên cạnh Thương Chủy hỏi thăm “Thương cục trưởng, đã xảy ra chuyện gì?”
Thương Chủy khoát tay với anh ta, lại như cười như không nhìn Lăng Tranh: “Người phụ nữ của cậu?”
Tô Di hung hăng đấm một quyền lên cổ Lăng Tranh khiến anh ta đau mà thả lỏng tay, cô nhân cơ hội trượt xuống, sau đó quát anh ta “im miêng”
Cô cung kính nhìn Thương Chủy “Cục trưởng, quân nhân chúng tôi thường hay đùa giỡn, mọi người chẳng qua là đồng đội cùng trang lứa, có ồn ào một chút. Sự trung thành của chúng tôi vẫn không thay đổi. Đã có chút mạo phạm đến Ngài, xin Ngài thứ lỗi.”
Mấy câu nói lắp bắp nhưng nội dung lại rất rõ ràng.
Lúc này phó hạm Trương cũng chạy tới. Con người luôn luôn thân thiện đôn hậu như anh ta bây giờ thần sắc cũng biến đổi. Anh ta vuốt râu, chậm rãi nói với Lăng Tranh “Sao thế Thượng Úy?” lại liếc mắt nhìn mấy quân cảnh, “Đội quân cảnh bắt đầu quản chuyện bầu trời từ khi nào vậy?”
Một câu nói làm cho tất cả các sĩ quan không quân phía sau càng thêm hung hăng, đội quân cảnh cũng sa sầm sắc mặt, không khí càng trở nên căng thẳng.
“Lễ tuyên dương sẽ bắt đầu bây giờ” Du Mặc Niên nói như ra lệnh “Các vị mau trở về chỗ ngồi đi.” Anh ta tự mình đứng ra hòa giải, ai cũng phải nể mặt. Đám người bắt đầu tản ra.
Không phải ai cũng nể mặt anh ta.
“Qua bên này” Một thanh âm trầm thấp vang lên, là Thương Chủy. Anh ta nhìn thẳng Tô Di, dường như những người xung quanh không hề tồn tại.
“Đừng qua đó” Các sĩ quan không quân giống như sư tử, đứng cản trước mặt Tô Di.
Tô Di cười khổ trong lòng. Cô đưa mắt nhìn xung quanh lại thấy hàng trăm con mắt đang nhìn mình.
Dưới ánh đèn lung linh, mỗi gương mặt hoặc là đẹp trai tuấn lãng, hoặc là trang điểm mĩ miều, nhưng trong trầm mắt Tô Di lại dần trở nên mờ nhạt, mơ hồ.
Chỉ có Thương Chủy vẫn mỉm cười, giống như bức tượng sinh động. Mỗi bước đi của Tô Di hết sức nặng nề khó khăn, giống như đang lội ngược dòng nước chảy siết, không cẩn thận sẽ té ngã ngay lập tức.
Rút cục cô cũng bước tới trước mặt Thương Chủy.
“Em là người phụ nữ của ai?” Thanh âm của Thương Chủy gần như vậy nhưng lại như vọng đến từ vũ trụ xa thẳm. Anh ta nói ra rất nhẹ nhàng nhưng đối với Tô Di lại mang sức nặng nghìn cân.
Tô Di ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đen sâu thẳm của anh ta.
“Nói cho bọn họ biết” Nụ cười của anh ta càng rõ, lộ ra ý đắc thắng.
Tất cả đều mong đợi, đều chăm chú nhìn cô. Lăng Tranh dường như nói tục một câu, các sĩ quan khác cũng hết sức ngạc nhiên.
Tô Di chỉ