Snack's 1967
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324151

Bình chọn: 9.00/10/415 lượt.

“Bị ép buộc?” Trợ lý Mộ ngẩn người, chợt nhớ tới một chuyện, “Chu thiếu gia hai ngày nữa sẽ trở lại, nhưng Tô thiểu thư lại đang bị thương….”

“Đổi người khác.”

“Vậy phải sắp xếp cho Tô tiểu thư thế nào?” Trợ lý Mộ hỏi.

Thương Chủy trầm mặc.

Ban đầu, cho rằng cô chỉ là một cô gái yếu ớt, tầm thường. Nếu không phải vì dáng vẻ cô nắm lấy ống quần anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc, ánh mắt sáng ngời nhìn khổ sở đến mức đáng thương, anh ta tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng sống cho cô.

Ở trên giường cô dịu dàng, yếu đuối, lại ngây thơ non nớt. Anh ta vừa mới có chút động chạm, còn chưa chính thức giao hợp cũng đã nhận thấy ở cô có sự giãy dụa cùng tuyệt vọng, ngay sau đó lại là nhẫn nại phục tùng.

Những phản ứng của cô hết sức chân thật, tin chắc rằng Chu thiếu gia thích bạo ngược kia sẽ nhận được thỏa mãn cực lớn ở trên thân thể cô.

Kết quả điều tra thân thế của cô càng khiến người ta hài lòng --- cô chỉ là một cô bé mồ côi rất nghèo khổ, nửa năm nay sống ở khu hỗn loạn và bần cùng Lam Qua.

Cô không có thân phận, không ai biết lai lịch của cô. Nói cách khác, cho dù cô có đột nhiên biến mất cũng không có một chút ảnh hưởng nào tới thế giới này.

Tuy nhiên sự thông minh quyết đoán của cô lại nằm ngoài dự tính của anh ta. Cô có thể nhận thấy được tương lai tồi tệ đang chờ mình phía trước, cho nên tùy thời cơ nhanh chóng hành động, thậm chí không ngần ngại chủ động ngậm dục vọng của anh ta – hành động này thực sự rất thách thức đối với cô.

Hình ảnh cô như một con mèo nhỏ, dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở giữa hai chân, khiến cho anh ta trong phút chốc có cảm giác nuôi một con vật nhỏ như thế cũng không quá tệ.

Liều chết đỡ đạn --- nói rất dễ. Tuy nhiên Thương Chủy biết, trong cuộc sống phần lớn mọi người đều chẳng mấy khi gặp phải hoàn cảnh đối diện với họng súng, phần lớn những người rơi vào tình cảnh xấu như cô cũng không có dũng khí trong nháy mắt quyết định đánh cuộc chính mạng sống của mình để đổi lấy cơ hội sống.

Nhưng cô có thể hiểu được vấn đề và hành động một cách quyết đoán. Cô biết rằng cứu Du Mặc Niên chính là cứu bản thân mình. Cho nên cô có thể làm được như vậy thật khiến người khác phải nhìn cô với con mắt khác. Thì ra vẻ bề ngoài của cô yếu đuối nhưng lại cất giấu bên trong một cô gái bản lĩnh.

Nghĩ tới đây, Thương Chủy ngước mắt, khóe miệng cong lên “Tây Đình, nếu tôi làm việc thiện, có phải là một ý tưởng rất gây bất ngờ hay không?”

Mộ Tây Đình ngẩn người “Thưa ngài, vấn đề này tôi không biết phải trả lời thế nào --- thực sự cũng không phải là ý tưởng tốt.”

Thương Chủy gật đầu :“Cho nên tôi sẽ không làm việc thiện. Nhưng mà --- ân nhân cứu mạng của thị trưởng cũng không thể chết không rõ ràng.”

Xe công vụ của Thương Chủy dừng trước phủ thị trưởng, Tô Di vừa tỉnh lại đã tiếp đón vị khách đầu tiên tới thăm bệnh.

Ngài thị trưởng trẻ tuổi mặc thường phục, đôi mày lưỡi mác, ánh mắt sáng quắc, nụ cười trầm tĩnh.

“Tô tiểu thư, có thấy đỡ hơn chút nào không?” anh ta ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu khí sắc của cô.

“Tốt hơn nhiều rồi” Cô vội vàng gật đầu, “không còn cảm thấy đau đớn nữa.”

Du Mặc Niên nhớ tới dáng vẻ của cô ngày hôm qua, chau mày khóc lóc xin anh ta đánh ngất mình, dịu dàng nói “Xin lỗi.”

“….chuyện gì ạ?”

“Du mỗ ngày hôm qua không thể xuống tay được, đánh ngất một cô gái yếu ớt đã thay mình đỡ đạn.”

Anh ta thật hài hước khiến cho Tô Di câu nệ cười lễ phép.

Hai người đột nhiên cùng im lặng.

Du Mặc Niên vẫn nhìn chằm chằm cô, trời sinh quân nhân có ánh mắt nóng rực khiến cô thiếu tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Sợ tôi sao?”

“…..không phải, dĩ nhiên không phải” Cô cẩn thận đáp.

“Cục trưởng Thương sẽ lập tức tới ngay” Anh ta dịu dàng nói.

“Vậy thì tốt” Giọng nói bình tĩnh không biểu lộ tâm tình.

Du Mặc Niên nhìn chằm chằm mười đầu ngón tay mềm mại của cô đang nắm chặt ga giường, bả vai quấn băng gạc rất dày, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi “Tô tiểu thư, cô đã cứu tôi một mạng. Cô có biết mạng của tôi rất đắt giá.”

Tô Di nhịn không được khẽ cười.

“Cho nên …cô muốn tôi báo đáp cô thế nào?”

Cô không lên tiếng.

“Tiền bạc, trang sức, hay giao tình?” anh ta chậm rãi nói “Hoặc là…tự do?”

Trong lòng Tô Di bỗng kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh ta.

Cái nhìn này khiến anh ta càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Đêm qua khi vừa nhìn thấy Tô Di anh ta đã biết cô và Thương Chủy không cùng một đường, trực giác của anh ta liên tưởng đến đủ loại cưỡng ép, chiếm đoạt.

Anh ta chăm chú nhìn cô nói “Nếu như…cô ở bên cạnh người ta là do bị ép buộc có thể nói ra, Du mỗ nhất định giúp cô.

Trước ánh mắt khích lệ của anh ta, Tô Di trầm mặc nhình anh ta hồi lâu, chợt cười.

“Ngài đang đùa tôi sao? Tôi đương nhiên là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cục trưởng Thương”

Du Mặc Niên bỗng ngẩn người, nhìn nụ cười lay động của cô nói “Cô không tin tôi?”

Tô Di lắc đầu.

Du Mặc Niên bán tín bán nghi nhìn cô, dường như cố chấp muốn có một đáp án thực sự. Một lúc sau, Tô Di đành phải cười khổ “Cái tôi muốn, ngài không đáp ứng được”

Du Mặc Niên th