Polaroid
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211572

Bình chọn: 9.00/10/1157 lượt.

a tuyệt vọng, “Nếu Hoàng thượng gặp được sẽ

tuyệt đối không thể rời xa.”

Thế nhưng, Trần A Kiều, nàng ta thề với lòng mình, ta đã ở

trên vị trí này thì nhất định sẽ không trơ mắt nhìn ngươi đứng lên trở lại cung

Vị Ương. Đây là trận chiến đấu giữa hai chúng ta, tất nhiên là ta đã thắng

trong lần đầu tiên thì tuyệt đối sẽ không thua trong lần thứ hai.



Cung Trường Môn.

Do hoàng hậu đời trước Trần A Kiều ra khỏi cung Trường Môn bị

phát hiện, tất cả thị nữ lẫn nội thị cung Trường Môn đều bị trừng phạt hay điều

chuyển. Đến khi A Kiều và Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng trở lại cung Trường

Môn, Trưởng công chúa Quán Đào đưa tới hai thị nữ sinh ra ở phủ Đường Ấp hầu,

Vương thái hậu thì chọn hai thị nữ, ba nội thị từ cung Trường Nhạc. Trần A Kiều

ban tên cho bon thị nữ Mạc Thất, Mạc Vong, Mạc Ưu, Mạc Sầu.

“Người nào có thể làm được như thế..” Mạc Ưu vẫn nhớ như in

nét mặt của Trần nương nương lúc quay đầu lại mỉm cười nói lời này, “thì cũng

có thể nói là hạnh phúc.” Cô tiến cung vào năm Nguyên Sóc nên chưa từng trông

thấy Trần nương nương giai đoạn cuối cùng. Trần nương nương hiện giờ lại không

kiêu ngạo bá đạo như những lời đồn đại! Ngược lại nàng và Trưởng công chúa Phi

Nguyệt đều rất hiền hoà, bình dị, gần gũi, thân thiết. Mặc dù nàng thường khoác

vẻ cao quý xa cách trước mặt người ngoài nhưng đối xử với người bên mình lại rất

thân thiện. Tại sao một cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy lại phải chịu kết

quả là bãi về Trường Môn?

Cô thừa dịp các chủ nhân không có nhà để dọn dẹp quét tước,

ngoảnh đầu lại gọi; “Mạc Sầu, cô vào…” Cô bỗng nhiên ngừng bặt khi trông thấy một

bóng người bên ngoài cửa cung.

Đứng trước Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý là một người đàn

ông anh tuấn, mặc bộ y quan bằng gấm đen thêu chỉ vàng, đang nhướng mày nhìn

vào cung Trường Môn trống hoác. Mạc Ưu, Mạc Sầu, Thành Mẫn, Thành Liệt cuống

quýt quỳ xuống nói, “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”

Dương Đắc Ý liếc mắt dò xét vẻ mặt Lưu Triệt, tiến lên hỏi,

“Chủ nhân của các ngurơi đâu?”

“Trần nương nương và Trưởng công chúa Phi Nguyệt dẫn Hoàng tử

Mạch và Công chúa Duyệt Trữ đi ra ngoài từ sáng sớm, chúng nô tỳ không biết.”

Bốn người đang quỳ bị kinh sợ đến toát mồ hôi, không ai ngờ

rằng Hoàng thượng lại không hề báo trước, đi đến cung Trường Môn thăm hoàng hậu

đời trước đã bị đích thân mình phế bỏ. Lưu Triệt lạnh lùng nhìn bọn họ, vẻ mặt

không chút thay đổi, “Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn trẫm tự đi tìm sao?”

Bốn người vội vàng dập đầu, “Nô tỳ xin đi ngay”, rồi sấp ngửa chạy ra khỏi cung

Trường Môn.

Lưu Triệt lẳng lặng đứng ở trước cửa cung, một cơn gió thu

thổi ào qua làm xiêm áo của y bay lất phất. Dương Đắc Ý đứng phía sau hầu hạ, cẩn

thận hỏi, “Hoàng thượng, có muốn vào trong nghỉ một chút hay không?” Lưu Triệt

không lên tiếng. Mãi một lúc lâu sau, khi hắn cho là Lưu Triệt không trả lời nữa

thì chợt nghe thấy tiếng “ừ” khe khẽ. Lưu Triệt đi vào cung Trường Môn trống

trơn không một bóng người, nhưng không vào chính cung mà đi tới điện Bát Nhã ở

chái đông.

Thì ra là Hoàng thượng vẫn còn nhớ Trần nương nương. Dương Đắc

Ý đi theo Hoàng thượng, ánh mắt thể hiện vẻ thấu hiểu.

Cung Trường Môn tuy gọi là cung nhưng kích thước trên thực tế

thì không lớn, Điện Bát Nhã là điện phụ nhưng lại hết sức đẹp đẽ tinh xảo. Lưu

Triệt bước vào, thấy ngoài cửa sổ có một hàng trúc tỏa bóng xuống làm cho cả

gian điện mát mẻ. Trên bàn đặt một đỉnh trà phong cách cổ kính vừa mới pha,

khói phảng phất bay lên cũng nhiễm màu xanh lục, khung cảnh ngầm thiết kế theo

câu: “Chén ngọc trà trong xông khói lục. Song thưa cờ vãn lạnh tay ngà” Chính

giữa trung tâm điện treo một bức họa chỉ vẽ toàn trúc xanh, dáng thẳng tắp

thanh cao, dạt dào sức sống, dấu Triện thanh mảnh, hẳn là của người vào cung từ

đất Thục, họ Trác tên Văn Quân. Chữ đề hai bên bức tranh chân phương rõ ràng có

ba phần phong thái của A Kiều lúc trước nhưng nét chữ đã đẹp hơn nhiều.

Gió thổi nhè nhẹ, bóng trúc phơ phất, từ xa vọng đến tiếng

cười nói. Lưu Triệt nghe thấy bèn đi tới trước cửa sổ, bất giác lặng đi.

Sâu trong vườn trúc có một chiếc bàn đá, ánh mặt trời chiếu

qua tán lá thành những điểm sáng nhạt nhòa râm mát. Hai cô gái ngồi đối diện

nhau ở hai bên bàn đá đánh cờ, người quay lưng về phía y chính là Lưu Lăng, cô

gái cùng chơi bị cành trúc che kín khuôn mặt chỉ nhìn được loáng thoáng không

rõ lắm. Một cậu bé, hai cung nữ đứng xúm xít quanh Lưu Sơ, một nội thị đứng ở

phía sau, tay cầm chung rượu. Từ đó thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói vui vẻ

nhàn nhã.

Trần A Kiều cầm quân trắng, Lưu Lăng lấy quân đen, hai ngươi

hạ cờ cực nhanh, chắc hẳn không hề suy nghĩ. Lưu Triệt cau mày, thấy các nàng đặt

quân cờ không hề giống cách chơi cờ vây mà cũng chẳng ra phương pháp gì. Lưu Sơ

vỗ tay hô hào ủng hộ mẹ cố gắng lên, Lưu Mạch thì lại ở bên mỉm cười quan sát

không nói gì, Trần A Kiều cười khanh khách, “Tảo Tảo, con chưa nghe câu ‘Xem cờ

chẳng nói là quân tử’ à?”

Lưu Sơ phụng phịu, “Đó là nói về cờ tướng chứ, mọi người có

phải